
biến
tính rồi? Bố ơi, mẹ ơi, Tiếu Tiếu ơi, mau đến đây xem này, mặt trời mọc ở đằng
tây rồi!
Sau khi tôi dẫn đội cổ vũ của trường chúng tôi ngồi vào đúng vị trí, thì
tiếng đàn piano ở giữa sân vận động vang lên, tất cả mọi người im lặng, cánh
cửa ở giữa sân vận động mở ra, một anh chàng đẹp trai mặc lễ phục màu trắng và
chiếc piano cũng màu trắng mà anh ấy đang chơi chầm chậm từ dưới mặt đất nổi
lên trên. Khi mọi người nhìn rõ người đánh đàn là ai thì tất cả đều bị kích
động, nhưng sự kích động đó diễn ra trong im lặng, vì không ai muốn phá vỡ tiếng
đàn du dương dịu dàng đó.
Người chơi đàn chính là Tả Mạc Phong. Anh ta vẫn đẹp trai, vẫn bắt mắt như
vậy, chỉ có điều khi ngồi cạnh chiếc piano, trông anh ta sao mà tao nhã, dịu
dàng đến mê hoặc. Trong khoảnh khắc ấy, tim tôi bỗng cảm thấy loạn nhịp, lần đầu
tiên tôi cảm nhận được rằng anh ta cách xa tôi quá, hóa ra không phải là tôi
không thích anh ta, mà là tôi không thể thích anh ta được. Bởi vì, tôi và anh ta
là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau.Sau khi bài biểu diễn của Tả Mạc
Phong kết thúc thành công, chủ tịch Ủy ban thể thao thành phố lên tuyên bố khai
mạc cuộc thi lần này, tiếp theo đó là tám trường dụ thi lên ra mắt và bốc thăm
thứ tự thi đấu của mình.
Khi Câu lạc bộ võ thuật của trường Hữu Trí lên ra mắt, Đại Lực ngồi cạnh tôi
đập đập vào miệng và nói: “Ấy, trường Hữu Trí sao lại thay đổi huấn luyện viên
rồi?”
Tôi hướng theo ánh mắt của Đại Lực nhìn lên, thấy có một người đang bước lên
phía trước đội của trường Hữu Trí, người ấy mặc một bộ trang phục màu đen, mái
tóc đen và sáng bóng che khuất một nửa mặt. Những bạn nữ của trường Hữu Trí khi
thấy người ấy bước ra thì ra sức hét lên. Xem ra người này tướng mạo cũng không
phải dạng bình thường.
Khi người ấy hướng mắt ra phía chỗ chúng tôi nhìn một cái, tôi bỗng như hóa
đá. Ánh mắt ấy rất quen! Toàn thân tôi lại run lên. Anh ta là ai? Tại sao ánh
mắt anh ta lại đáng sợ như vậy? Người ấy hình như cũng biết tôi đang nhìn anh
ta, nên cũng nhếch nhếch khóe miệng mỉm cười với tôi!
Còn tôi thì luống cuống cúi đầu xuống…
Cuộc thi đấu này sẽ kéo dài hai ngày, mỗi ngày có bốn đội biểu diễn, thứ tự
sẽ theo bốc thăm. Trường Hữu Trí bốc được số bốn, còn trường Phác Thiện chúng
tôi bốc được số năm. Cũng có nghĩa là trường Hữu Trí sẽ là đội thi cuối cùng
trong ngày hôm nay, còn đội chúng tôi là đội thi đầu tiên của ngày mai. Mặc dù
hôm nay chúng tôi không thi đấu, nhưng cổ nhân đã dạy “biết người biết ta, trăm
trận trăm thắng”, vả lại chúng tôi cũng phải đợi đến lúc kết thúc buổi thi đấu
hôm nay mới được rời khỏi sân vận động, không những thế trường Hữu Trí lại là
đối thủ số một của trường chúng tôi.
Buổi sáng có hai đội thi đấu, một đội biểu diễn đấ tự do, chẳng có chút gì
đắc sắc cả! Còn một đội biểu diễn tiết mục nghe nói là “Ngọc nữ tố tâm kiếm
pháp”, mười lăm mỹ nhân cầm kiếm bước ra sân khấu, ai nấy đều rất uyển chuyển,
duyên dáng, trông như những tiên nữ, còn những thanh kiếm sáng bóng lúc thì như
cầu vồng chiếu trên trời, lúc thì như linh xà chui ra khỏi động, lúc lại như
từng đám sương mù bao phủ cả sân vận động…
“Ôi, thật là đẹp! Đây là trường nào vậy?” Tôi không khỏi thốt lên lời khen và
hỏi Đại Lực.
“Hình như là trường nữ sinh Thâm Lam!” Đại Lực suy nghĩ một lúc, rồi nói
tiếp: “Trường này chỉ nhận học sinh nữ thôi! Trường này có cách quản lý quân sự
hóa, họ hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài!”
“Mặc dù họ rất lợi hại, nhưng tôi vẫn rất tự tin với tiết mục của chúng tôi!”
Tôi mỉm cười. Gần hai tháng luyện tập, tất cả thành viên trong đội đều đã bỏ ra
rất nhiều thời gian và công sức, có lẽ tôi phải nói là tôi tin tưởng vào sự
nhiệt tình của chúng tôi nhất định sẽ chinh phục được ban giám khảo, chinh phụ
được Thượng Đế…
Tôi ngoảnh lại, thấy Tả Mạc Phong đang ngồi ở dãy ghế phía cuối vẫy vẫy tôi,
có vẻ như rất lo lắng! Đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ, chuyện gì mà lại khiến cho
một người luôn lạnh lùng như Tả Mạc Phong lại tỏ ra lo lắng như vậy? Không kịp
nghĩ ngợi nhiều, tôi vội vã chạy đến đó.
“Không thấy Thượng Quan Cảnh Lăng đâu nữa rồi!” Tả Mạc Phong kéo tay tôi đi
đến một góc khá xa, lo lắng nói.
Tôi cứ nghĩ rằng xảy ra chuyện đại sự gì, làm tôi hết cả hồn. Tôi xua xua tay
nói: “Anh lo lắng quá rồi! Chắc anh ấy đi dạo đâu đó thôi!”
“Không phải, sau khi bốc thăm xong thì không thấy anh ấy đâu nữa!” Tả Mạc
Phong tối sầm mặt, mở lòng bàn tay ra: “Có ười nhặt được cái này trong phòng
thay đồ!”
Ngọc bội, miếng ngọc bội của Thượng Quan Cảnh Lăng! Cái tên bất cẩn này, ngay
đến cả một vật rất quan trọng như vậy mà cũng dễ dàng làm mất như vậy sao? Tôi
nhớ là có lần nói chuyện với Thượng Quan Cảnh Lăng, anh ấy nói là miếng ngọc bội
này cũng quan trọng như tính mạng của mình vậy. Bởi vì lúc sư phụ nhặt anh ấy
mang về nuôi, trên người anh ấy chỉ có duy nhất miếng ngọc bội, trên miếng ngọc
bội có ghi chữ “Thượng Quan”. Đó là vật duy nhất có thể chứng minh đượ