Insane
Chuyện Tình Vượt Thời Gian

Chuyện Tình Vượt Thời Gian

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325911

Bình chọn: 9.5.00/10/591 lượt.

câu lạc bộ thì tranh thủ cơ hội để bắt chuyện tán
tỉnh với những bạn gái mà họ để ý!

“Hóa ra Câu lạc bộ võ thuật là như thế này. Thật là gay to!” Đến tính tình
mềm mỏng như Tiếu Tiếu mà khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải cau mày lắc
đầu.

“Tới có cách!” Tôi nói rồi kéo tay Tiếu Tiếu đi thẳng đến trước mặt Thượng
Quan Cảnh Lăng trong ánh mắt đầy ngạc nhiên của đám đông.

Lúc này Thượng Quan Cảnh Lăng mới ngây ra nhìn tôi, đúng là chẳng có chút khả
năng “Mắt nhìn bốn hướng, tai nghe tám phương” gì cả, chẳng hiểu nổi là ngày xưa
anh ấy làm sai dịch cái kiểu gì nữa! Chả trách mà bị người ta đẩy xuống vực! Bản
cô nương mà đã giá lâm, đương nhiên là phải siêu phàm rồi! Thế là anh ấy chỉ ra
vài chú ý cần thiết cho bạn nữ kia, rồi đưa chúng tôi vào phòng nghỉ. Mặc dù
những ánh mắt kinh ngạc kia vẫn nhìn theo lưng tôi, nhưng tôi vẫn thẳng người
bước đi!

“Tiểu Ngư, mấy ngày rồi em đi đâu ma không đến thăm anh!” Vừa bước vào phòng
nghỉ, Thượng Quan Cảnh Lăng đã nói với tôi với giọng oán trách.

“Ôi… anh bận như vậy thì sao em dám làm phiền, em sợ bị người khác xé xác
phanh thây.” Hừm, cái tên này, ngày nào cũng cũng chìm ngập trong hàng ngàn yến
oanh thế, lại còn mở miệng trách tôi không đến thăm!

“Hả? Trường Phác Thiện vẫn còn có người ghê gớm hơn em sao?” Thượng Quan Cảnh
Lăng nghiêm túc hỏi.

Ôi trời ơi! Nhất định là dạo này Tả Mạc Phong thường xuyên đến đây chỉ đạo
công việc rồi tiêm nhiễm những điều không hay vào đầu anh ấy rồi! Tôi muốn khóc
mà không khóc được, tay nắm chặt, lòng chua xót, sao lúc đầu lại để cho anh ấy
và Tả Mạc Phong gặp nhau cơ chứ?

Tôi nghiến răng nghiến lợi dọa “Thượng Quan xấu xa, anh có dám nói thêm câu
nữa không?”

“Tiểu Ngư, bạn đừng làm ồn nữa, không phải là bạn đến đây tìm anh ấy để trao
đổi chính sựừng để mất thêm thời gi­an nữa.” Thấy vẻ đáng thương của Thượng Quan
Cảnh Lăng, Tiếu Tiếu không nỡ tâm, liền kéo tay áo tôi nhắc nhở.

Ừ, cũng đúng, Tiếu Tiếu nói rất có lí, thế là tôi liền xông đến trước mặt
Thượng Quan Cảnh Lăng giơ giơ nắm đấm lên rồi nói: “Anh có biết cuộc thi đấu võ
thuật giữa các trường trong toàn thành phố không?”

Thượng Quan Cảnh Lăng liền gật đầu: “Có! Mạc Phong nói với anh rồi!”

Mạc Phong? Xí, hai người họ tốt với nhau từ bao giờ vậy? Xưng hô thân mật
thế!

“Nhưng anh không hiểu lắm! Mạc Phong nói em sẽ giải thích cho anh!” Thượng
Quan Cảnh Lăng gãi gãi đầu nói thêm một câu: “Xã hội hiện đại của các em cũng
dùng hình thức đấu võ chọn ra minh chủ võ lâm à? Nhưng anh là một viên sai dịch,
không nên nhúng tay vào chuyện gi­ang hồ làm gì?”

“Hả? Minh chủ võ lâm? Chuyện gi­ang hồ? Thế này là thế nào vậy?”

Lúc ấu tôi cứ ngây người ra, đến lúc hiểu vấn đề thì bỗng thấy dở khóc dở
cười, nhìn sang Tiếu Tiếu, thấy bạn ấy đang bịt miệng, đỏ mặt tía tai, vẻ rất
muốn cười nhưng không dám cười.

Thượng Quan Cảnh Lăng lờ mờ không hiểu, nhìn tôi, rồi lại nhìn Tiếu Tiếu, lầm
bầm nói “Anh lại nói sai à?”

Tôi thực sự muốn mắng cho cái tên chậm chạp này một trận, thật là… không chịu
học hành văn hóa hiện đại của chúng tôi chút nào. Tôi nhớ lần đầu tiên đưa anh
ấy đi dạo phố, anh ấy nhìn xe cộ đi lại như mắc cửi trên đường, sợ hãi đến mức
chạy loạn hết cả lên lại còn vượt cả đèn đỏ nữa, hại tôi phải đứng cùng anh ấy
cả một ngày ở bốt công an chỗ ngã tư.

“Cũng không sai! Thực ra cũng gn giống như anh nói, nhưng…” Tôi vốn định nói
là “nhưng không giống với kiểu đấu võ ở thời phong kiến các anh”, bỗng nhiên
nghĩ đến Tiếu Tiếu đang đứng cạnh, suýt nữa thì cắn phải lưỡi mới thu lại được
câu định nói ra. Tiếu Tiếu không thân phận thật của anh ấy, tôi khẽ giải thích:
“Không giống những cuộc đấu võ như trên ti vi đâu!”

“Tiểu Ngư, anh của bạn nhất định là một người hâm mộ của tiểu tuyết võ hiệp
nhỉ? Thảo não võ công giỏi thế, đến ngữ khí khi nói và khí chất cũng mang đặc
phong cách của các nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp!” Tiếu Tiếu say mê nhìn
Thượng Quan Cảnh Lăng, không một chút gì để ý đến sơ hở trong ngôn ngữ và thần
thái của tôi.

Thượng Quan Cảnh Lăng nở một nụ cười vô cùng dịu dàng với Tiếu Tiếu, rồi bỗng
vỗ vỗ trán, chợt nhớ ra điều gì đó nói: “Tôi nhớ ra rồi, cô chính là cô nương
lần trước đã giúp tôi tìm Tiểu Ngư, tên là… Tiếu Tiếu đúng không?”

“Đúng vậy, đúng vậy, quá tốt rồi!” Tiếu Tiếu nghe thấy anh ấy gọi tên mình
thì vô cùng xúc động, gật đầu lia lịa như giã tỏi vậy, rồi mặt đỏ ửng, bẽn lẽn
cúi xuống: “Không ngờ là anh vẫn nhớ em! Tiểu Ngư còn nói là sẽ để anh và em… ăn
cơm cùng nhau, nhưng anh quá bận.” Tiếu Tiếu nói xong nhìn tôi với vẻ trách
móc.

“Lần trước thật là cảm ơn cô quá, hì hì!” Thượng Quan Cảnh Lăng thân thiện
đưa tay về phía Tiếu Tiếu, vẻ mặt đẹp mê hồn: “Rất vui được biết cô!”

Tiếu Tiếu ngẩng lên nhìn mà không dám tin vào mắt mình nữa, nhìn tôi, rồi lại
nhìn Thượng Quan Cảnh Lăng, hỏi: “Anh sẽ bắt tay em sao?” Nhìn vẻ mặt xúc động
như muốn khóc của bạn ấy, tôi t