Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư (Shamans)

Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư (Shamans)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325733

Bình chọn: 7.5.00/10/573 lượt.

! Khéo khi mẹ cô ta là ** ấy chứ!”

- Quý khách, xin quý khách đừng làm phiền công việc kinh doanh cả chúng tôi nữa! Mời về cho! – Anh chàng phục vụ lễ phép.

- Không đời nào, chừng nào con ả kia còn chưa xin lỗi thì đừng mơ tôi rời khỏi chỗ này! – Bà ta thắng thế lại càng được nước tiến tới.

Dai định lên tiếng nhưng thấy nó lắc đầu đành im lặng. Nhìn bà ta đóng kịch nó không khỏi bội phục nên quyết định sẽ diễn cùng bà ta:

- Phu nhân! Tôi là con nhà lành, bà nói thế là oan tôi đó!

- Cái gì? Mày còn dám chối? Ông nhà tao đã bỏ biết bao nhiêu tiền nhằm lấy lòng mày, si mê mày đến nỗi chẳng thèm nhìn mặt vợ con! Tất cả là tại mày

Nó chống tay lên bàn, nhìn bà ta với con mắt vô tội yếu đuối:

- Đấy! Rõ ràng là ông ta bám theo tôi, tôi không biết ông ta là ai nhưng thiết nghĩ hạng trâu già thích gắm cỏ non như ông ta có cho không tôi cũng chẳng thèm! – Sau câu nói này, rõ ràng nó là kẻ thắng thế

Bà ta cứng họng, mặt đỏ tía tai lắp bắp:

- Mày…..mày…..

- Thay vì đến đây là ó bà nên về nhà giữ chống thì hơn! – Nó ra bộ rầu rầu khuyên nhủ rồi nói tiếp: À quên, muốn giữ được chồng thì bà đừng nên giữ vòng eo bánh mì và dòng mĩ phẩm rẻ tiền của mình!

Quá xấu hổ bà ta liền rời khỏi quán và đi mất dạng. Tưởng chừng có thể hạ nhục được nó ai dè lại bị chính nó bôi nhọ.

Chẳng còn tâm trạ

ng ăn uống nó và Dai cũng rời khỏi nhà hàng.

- Thấy mình lạ lắm sao mà nhìn chằm chằm vậy? – Nó hất tóc, bực mình hỏi.

- Bạn …..khác ngày xưa quá! – Dai xót xa.

- Hừ, Triệu Thuỳ Linh ngày xưa và bây giờ đương nhiên khác. Giờ mình đâu còn ngu ngốc, nhu nhược và dê bắt nạt nữa! Dễ dãi với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân! Hoàng Phong Hạ là sự nâng cấp của Triệu Thuỳ Linh! – Nó nói nhanh rồi leo lên xe, mệt mỏi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Dai không nói gì, chỉ im lặng lái xe đưa nó về nhà. Hơn bao giờ hết, cậu cảm thấy rất hối hận và cắn rứt. Cậu chợt nhận ra chính cậu là kẻ đẩn người mình yêu vào con đường tha hoá và tội lỗi và lần đầu tiên cậu biết chấp nhận một sự thật hiển nhiên: Cậu không xứng để yêu và được yêu cô gái đang nằm bên cạnh.



Trời âm u, những đám mây cứ thế vẫn vũ trên trời. Nó thở dài nhìn qua cửa sổ tàu siêu tốc. Cảnh vật cứ thế vụt qua trước mắt nó nhanh đến nỗi chẳng biết là đẹp hay xấu, chỉ thấy những vệt dài như dòng nước chảy hệt như một cuốn phim đang chiếu nhưng bị hỏng hoặc nhiễu. Nó giống hệt như những việc nó gặp phải trong tháng này: ồ ạt, liên tiếp dồn đến khiến nó chẳng phân biệt được mình nên làm gì. Một giải pháp hữu hiệu đã được đưa ra dưới sự tư vấn của Dai, đó là một chuyến du lịch ngắn hạn ở XXXX

————————–

Giống như Dai đã quảng cáo, nơi này thật khiến người khác thấy thải mái. Với khung ảnh yên bình, mộc mạc hoà quyện với sự mờ ảo và huyền bí của núi rừng nó chợt nhớ đến ngày đầu nó bước đến Shamans. Tuy là mùa du lịch nhưng nơi này có vẻ hiếm khách bởi nhiều lí do như chưa được đầu tư dịch vụ, đường xá xa xôi hoặc nơi này quá hiểu lãnh khiến nhiều người không khỏi cảm thấy rùng rợn. Nhưng đối với nó, sự tĩnh lặng và yên bình này chính là điều tuyệt vời nhất.

Sau khi chọn điểm dừng chân ở một nhà nghỉ cỡ nhỏ, nó sắp xếp đồ đạc dồi nhanh chóng bắt đầu chuyến phiêu lưu trong rừng của mình mà không cần một người địa phương dẫn đường. Để câu khách, một vài hộ gia đình ở đây còn nuôi ngựa để khách thuê đi dạo, trải nghiệm cảm giác trên lưng ngựa và đương nhiên nó cũng được chào hàng. Đáng tiếc nó đến đây là mong quên được chuyện buồn nên việc cưỡi ngựa là điều không thể bởi vì điều đó chỉ khiến nó thấy nhớ đến hắn và càng đau khổ hơn mà thôi.

Gió mùa thu nhè nhẹ thổi, bóng dáng một nó với bộ váy trắng nhẹ bước trên con đường mòn nổi bật giữa sắc phong đỏ rực. Tất cả đều tĩnh lặng, hệt như chính tâm hồn của nó bây giờ. Nó đang cần lắm một sự an ủi, vỗ về từ thiên nhiên. Bây giờ nó đã quay trở về như ngày xưa: mộc mạc, trong trắng, thanh cao, đôi mắt trong êm dịu lại hiện ra như hai viên pha lê, không còn bị che khuất bởi hàng mi bôi đầy mackara nữa. Không chỉ là vẻ bề ngoài mà bản thân nó cũng đã trút bỏ cái sự độc ác, kiêu hãnh, quật cường giả tạo thường ngày để trở về là một cô gái hiền lành, dịu dàng. Nó mới thật sự là Triệu Thuỳ Linh – Quách Giao Khuyên.

Tà váy trắng bay bay, gió man man thổi nhẹ, nó im lặng ngước nhìn những tầng lá……tất cả đều rất nhẹ nhàng, thư thái hệt như một bức tranh thuỷ mặc đẹp đẽ.

“Xoạch,xoạt” – Một tiếng động phát ra, phá hỏng sự hưởng thụ của nó hiện giờ.

Đó là tiếng lá khô nát vụn dưới đế giày.

Và một bóng người dần hiện ra sau gốc phong đại thụ. Với áo pull đen, quần hộp đen, hai tay ung dung đút túi quần, người đó thờ ơ ngắm nhìn xung quanh đúng với phong cách một thiếu gia kiêu hãnh, ngạo mạn nhà. Và ngay giây phút nhận diện được khuôn mặt người đó, như một phản xạ nó đưa tay định kéo chiếc mũ vành rộng đang đội trên đầu chụp xuống nữa nhưng


pacman, rainbows, and roller s