Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư (Shamans)

Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư (Shamans)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325703

Bình chọn: 10.00/10/570 lượt.

ine mà còn nán lại ở cánh đồng cát cánh rải đầy ánh trăng. Nơi này tạo cho hắn có cảm giác thân quen và thư thái.

Trời đêm yên tĩnh, ánh trăng sáng rọi xuống mặt đất một màu bạc mờ ảo, hoa cát cánh cứ thế nở kiêu sa nhưng cô độc. Hắn nằm xuống một chỗ trống khá sạch và nhắm hờ đôi mắt, thật ra hắn biết nơi này cũng tình cờ thôi và chưa lần nào đi tham quan dò xét hết nơi này.

“Xoạt….Xoẹt”

Một tiếng động buộc hắn phải để tâm. Tiếng động phát ra cách chỗ hắn đang nằm khá xa, nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy rõ rệt, hắn mở mắt, tiến về nơi phát ra tiếng động. Và một cảnh tượng khá kì lạ đập vào mắt hắn: một con chuột khá to đang dùng châ

n gạt những chiếc lá dụng trên một ngôi mộ.

Nhận thấy có người đi tới, con vật lập tức xù lông biến thành một con chim đẹp như thanh điểu chuẩn bị vỗ cánh bay đi, nhưng khi nhận ra người đó, con vật liền biến thành một chàng trai nhìn hắn đầy thiết tha:

- Chủ nhân!

Hắn vẫn chưa thôi kinh ngạc về những màn biến hoá nhanh như chớp thì lại càng bội phần kinh ngạc khi thấy người à không con vật đó gọi mình là chủ nhân.

- Quả nhiên chủ nhân thật sự đã không nhớ gì rồi! Thần là Ryo, thần thú của chủ nhân đây! Khi chủ nhân bị lũ pháp sư bóng tối *** hại cũng là lúc thần phải chật vật trốn khỏi sự truy sát của bọn chúng. Đã năm năm thần phải sống trong dạng thú rồi! – “Chàng trai” kì lạ chầm chậm nói (t/g: chỉ khi thấy mặt chủ nhân thần thú mới có thể có được hình dạng người)

- Ngươi là thần thú của ta thì chắc chắn biết hết những chuyện xảy ra trong quá khứ của ta …..đúng không? Hắn hồi hộp. 5 năm, 5 năm cố tìm kiếm vô vọng nhưng hắn chẳng nhận được gì về kí ức của bản thân. Cuối cùng cũng có manh mối rồi!

- Đương nhiên rồi, thần là thuộc hạ thân cận của chủ nhân mà! – Chàng trai lại biết thành một con thanh điểu đậu lên vai hắn, đã lâu Ryo mới lại được đậu lên vai chủ nhân mình, 5 năm qua cuộc sống thật khổ cực nha!

- Vậy….hãy kể những gì ngươi biết!

—————————–

Trong khi đó trong một gian phòng, người đàn ông ban nãy đang chầm chậm lôi ra một đống giấy tờ lên bàn. Hắn không thể nhớ ra người đàn ông này là ai nhưng ông ta lại biết gần như mọi thứ vế hắn. Ông ta là người thợ ảnh đã chụp cho nó và hắn bức ảnh kỉ niệm, ông ta là người đeo mặt nạ giúp hắn kịp thời, ông ta là một kị pháp xuất chúng mang 5 nguyên tố và Băng. Và là một người mà ai cũng cho rằng đã chết từ lâu.

- Kenji, ông đã thấy chưa? Đất nước này như ta nói đã sắp thay đổi rồi và ông cũng đâu còn ngồi trên ngai vàng đúng không? – Người đàn ông cười nói nhưng khuôn mặt lại phảng phất buồn và đăm chiêu.

- Linh đâu? – Nhật Nam ngó quanh

- Con bé ở trong phòng ấy! Nó đang khóc đấy, 5 năm qua chưa từng thấy nó khóc, vậy mà……- Ngọc My thở dài đáp

- Để con bé yên tĩnh vậy! – Nhật Nam vừa nói vừa nhìn về gian phòng của nó, đôi mắt khẽ chau lại, kí ức về cái ngày định mệnh 5 năm trước dần hiện về trong tâm trí anh: Ngày ấy, sau khi anh đã cắt đuôi được lũ pháp sư anh gặp Ngọc My đang chống trả một nhóm pháp sư khác. Lũ người đó cũng mau chóng bị anh và Ngọc My cho ngủ một giấc 6 tiếng nhưng khi đến Vực Không Đáy thì nó đã biến mất, chỉ còn thấy vòng pháp của nó ở miệng vực. Lo sợ anh cùng Ngọc My phi thân xuống vực và tìm thấy nó đang nằm dưới đó trong tình trạng hôn mê nhưng hoàn toàn không bị thương. Một ngày sau, nó tỉnh dậy nhưng hỏi gì nó cũng lắc đầu không nói, chỉ trả lời là bị lũ người xấu đẩy xuống vực và không biết ai đã ra tay cứu giúp rồi im lặng, không nói chuyện cũng không khóc và kì lạ là chẳng thèm hỏi tin tức của Sawada. Để có cuộc sống yên ổn như bây giờ thật sự ba người đã phải trải qua khoảng thời gian khó khăn nhất: hoá trang thay đổi toàn bộ khuôn mặt, tên tuổi lí lịch, tìm nghề nghiệp thích hợp và học đại học. Sau đó anh chỉ nghe đồn là Tsura đã lên ngôi, tin tức về đứa em trai thì chẳng có gì. Nhiều lần anh muốn vào sâu hơn nhưng đành bất lực. Suốt 5 năm qua cả ba đã vừa làm vừa học, chẳng có gì để hy vọng vào tương lai nhưng vẫn không đầu hàng và tiếp tục tục sống. Cuộc sống hiện giờ thật sự là một kì tích!

————————-

Đã là 5 năm rồi nó chẳng biết chẳng nhớ tiếng cười thật sự của mình hay tiếng khóc ngày xưa, cứ sống giả tạo, tự lừa gạt bản thân. Trong 5 năm nó không hề sống mà chỉ đơn giản là tồn tại thôi. Cứ tưởng là mình đã vô cảm và có miễn dịch với nỗi đau rồi nhưng mà lần này thì nó nhất định phải khóc, nếu không chắc nó sẽn chết, chết thật đấy!

Tiếng khóc nức nở, bi thương, đau đớn cứ âm ỉ trong đêm tối mà không rõ điểm dừng.

” Bốp, bốp”

Hai má nó ửng đỏ vì lãnh trọn hai cái tát, là nó tự đánh bản thân:

- Nhu nhược, yếu đuối! Mày rốt cuộc còn ngu đến mức nào hả? Đã nói là sẽ sống độc ác, đã nói là sẽ dẫm đạp lên mọi thứ, đã nói là giờ mày là Hoàng Phong Hạ mà sao mày còn khóc hả?

Bàn tay trắng nõn kia vẫn không ngừng vả mạnh vào đôi má xinh đẹp. Lệ đã không còn rơi nữa nhưng hai mắt vẫn đỏ