80s toys - Atari. I still have
Chuyện Tình Kem Kiwi

Chuyện Tình Kem Kiwi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324992

Bình chọn: 9.00/10/499 lượt.

ho mọi người. Công
việc của bút chì là viết, vẽ, tô màu, còn công việc của tôi là sống sao
cho thật tốt.

Sau mỗi lần dùng, bút chì đều bị gọt, khiến nó đau đớn, ngày một ngắn
ngủn đi. Việc ấy cũng giống mỗi lần tôi gặp khó khăn hay vấp ngã vậy. Sẽ có lúc tôi mệt mỏi, nản chí. Nhưng ông dặn, tôi tuyệt đối không bao giờ được phép bỏ cuộc.

“Hãy sống với niềm đam mê và tình yêu thương. Đó là công việc của một
người nghệ sĩ. Dù cho sau này cháu không còn là một người nghệ sĩ nữa,
nhưng hãy luôn nhớ lấy điều đó.” Ông nhìn tôi trìu mến, như thể ông đã
đặt ở tôi một niềm tin lớn lao lắm.

Câu nói ấy của ông tôi mãi mãi khắc ghi.



Trời dần về khuya, chúng tôi thôi trò chuyện mà vào nhà đi ngủ, sáng mai trở về chuẩn bị cho buổi họp báo.

“Anh Kiwi, vào nhà thôi?”

“Em vào trước đi.”

“Ừm, vậy em đi ngủ trước đây.”

Tôi lặng lẽ bỏ vào phòng, cuộn mình trong chiếc chăn bé tí xíu. Trằn
trọc mãi mà không ngủ được, tôi bèn rón rén mở cửa phòng ra ngoài.

Kiwi vẫn ngồi đó bên đống lửa, dưới bầu trời sao lấp lánh.

Nép mình bên cửa sổ, tôi ngắm nhìn anh từ phía sau, hoàn toàn trong yên lặng…

Có thể anh đang suy nghĩ về kế hoạch tương lai chăng? Cũng phải, năm nay anh ấy học 12 rồi, sắp tới hẳn anh sẽ bận bịu lắm đây. Chắc chắn anh sẽ không ở lại đây đâu, để xem nào, anh ấy sẽ chọn đại học nào nhỉ?
Cambridge? Harvard? Oxford? Hay Đại học California?

Ừm…

Cũng có thể Kiwi đang dõi về đất nước Thụy Điển xa xôi, nơi Jenny đặt chân đến.

Có thể anh đang nhớ về cô ấy…

Hay bất cứ thứ gì!

Chẳng quan tâm nữa! Chẳng muốn quan tâm nữa!

Tôi dựa vào cánh cửa sổ, chầm chậm ngủ thiếp đi.



Thật kì lạ, sáng hôm sau mở mắt tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường ấm áp chứ không phải gà gật ngoài phòng khách.

“Ui!”

Không lẽ Kiwi đã phát hiện ra tối qua mình nhìn trộm anh ấy, rồi ngủ gật lúc nào không biết!

Ôi…thật mất mặt quá đi!

Suốt dọc đường trở về, tôi chẳng dám ho he lấy một câu nào.

Sau khi đưa ông An Mạnh vào viện, Kiwi lái xe đưa tôi đến dự buổi họp báo ra mắt album.

“Cố lên cháu!” Ông An Mạnh nắm lấy tay tôi động viên.

“Vâng! Cháu sẽ cố gắng!”

Nói vậy thôi chứ tôi đang run rẩy như cầy sấy đây này.

Đến nơi, anh trợ lý và chị Kì Diệu ngay lập tức làm tóc và trang điểm
cho tôi. Riêng anh trợ lý thì luôn miệng nhắc nhở dặn dò tôi phải như
thế này, như thế kia.

“Em biết rồi mà!” Tôi nhăn nhó.

“Xong chưa?”

“Rồi.” Tôi đáp lại Kiwi.

“Họp báo trên tầng ba đúng không nhỉ?” Kiwi vén tay áo nhìn đồng hồ.

“Ừ.”

“Đi thôi, chú An Thông đang chờ đấy.”

“Okay.” Tôi gật đầu. “À này anh Kiwi?”

“Hả?”

“Giờ mới nhớ ra, hôm qua anh định nói gì thì phải?”

“Em muốn nghe?”

“Ừ!”

Lúc này chúng tôi đã đặt chân lên tầng ba, gần đến nơi tổ chức buổi họp báo rồi.

Kiwi dừng lại, đặt hai tay lên vai tôi dịu dàng.

“Nghe này Ice-cream, thực ra anh…”

“A!”

Lại một lần nữa, Kiwi bị ngắt lời. Lần trước là chuyến tàu lửa tu tu
xình xịch, còn lần này là một gã béo nào đó với cái ống kính máy ảnh to
bự trước ngực.

À, mà không.

Không phải một gã, mà là rất nhiều!

Bọn họ đều là…giới truyền thông, nhà báo, phóng viên!

Trong giây lát, ánh đèn flash thi nhau nháy liên hồi làm tôi chói mắt.

Ngay lập tức, tôi bị vây kín!

Trước mắt tôi lúc này có hàng đống chiếc máy ảnh, camera, mic với biểu
tượng của đủ mọi tờ báo, tạp chí online, kênh truyền hình, v v…Tất cả
bọn họ đang khiến tôi bị choáng ngợp khủng khiếp!

“Xin hỏi..!”

“Làm ơn cho hỏi…!”

“Tránh ra nào!”

“Theo như nguồn tin không chính thức…Ayza!”

“Nhân vật chính trong album Về bên em đã chính thức lộ diện!”

“Là cô bé 17 tuổi Hạ Kem-ngôi sao mạng Internet thời gian gần đây!”

“Là cô ấy!”

“Ô kìa chuyện gì thế này?” Tiếng anh trợ lý, chị Kì Diệu và chú An Thông hét toáng lên từ phía sau.

“Mọi người ơi cháu ở đây!” Tôi vẫy vùng chìa tay ra.

“Các vị phóng viên làm ơn bình tĩnh! Buổi họp báo vẫn chưa bắt đầu mà!”
Chú An Thông lạch bạch chạy tới, khổ sở len vào đám đông và tìm cách lôi tôi ra.

Vất vả lắm tôi mới có thể thoát ra khỏi đám đông các kí giả, theo chân anh trợ lý vào phòng tổ chức sự kiện.

“Ui, sao tóc rối bời thế này?”

“Á, nơ kẹp tóc rơi đâu rồi?”

“Ý, váy vóc xộc xệch quá!”

Anh trợ lý cứ nhắng nhít cả lên, hết chỉnh chang cái này đến cái kia,
thao thao bất tuyệt bằng cái giọng giống hệt phụ nữ của anh ấy.

“Kem đã nhớ kĩ những lời anh dặn chưa?”

“Rồi ạ.”

“Nhắc lại coi nào?”

“Luôn tươi tắn rạng ngời như đóa hoa mặt trời, mỉm cười đúng lúc đúng
chỗ, khéo léo trả lời các câu hỏi của phóng viên, tuyệt đối không được
dài d