
anh đổi cách, để Min cần anh.
Hôm đó, Lăng Hạo kể cho Min nghe những chuyện liên quan đến mình, Min nói, cô không ghen với cô gái đó nữa, bây giờ anh đã là bạn trai thật sự của cô. Cô sẽ đem lại hạnh
phúc cho anh.
-Này, cô kia, sao lại suy nghĩ ngu ngốc như thế?-giọng một chàng trai hốt hoảng vang lên, liền chạy tới ôm cô gái lại
Ân Di sau khi dự đám cưới của Dương Tử đang đứng trên cầu, vì chiếc nhẫn
của mình rơi xuống, nên Ân Di mới định với tay chụp lại ai mà ngờ người
con trai này lại nghĩ cô tự tử.
-Anh buông tôi ra. Anh làm gì thế?
-Tôi không thể để cô nhảy xuống được. Dù thế nào cô cũng phải nghĩ cho ba mẹ cô chứ?-chàng trai kiên trì ôm Ân Di
-Anh kia, anh nghĩ sao lại bảo tôi muốn nhảy cầu xuống!??-Ân Di mạnh mẽ dùng cù chỏ thục vào bụng anh ta
Anh ta không đề phòng bị thục trúng liền bị đau buông tay ra ôm bụng mình.
-Chứ không phải... mà cô có cần mạnh tay thế không?-chàng trai cau có
-Nhìn anh, giống như đang lợi dụng tôi nên tôi phải... dù sao cũng do anh cả.
-Này... rõ ràng tôi có ý tốt, đúng là làm ơn mắc oán.
Chàng trai đứng thẳng người trở lại, nhăn mặt lại.
Ân Di nhìn người con trai, khuôn mặt dễ nhìn, ngũ quan tinh tế, dáng người cao lớn, mái tóc ngắn cắt gọn gàng, nhìn qua không có gì nổi bật, trừ
tính cách kỳ quái ra.
Đó là nhận xét của Ân Di!!!
Cũng đúng thôi, lần gặp đầu tiên là quan trọng nhất, anh ta lại như thế, khó trách Ân Di suy nghĩ anh ta là một tên tâm thần.
-Sao cũng được, tôi không rỗi hơi để đứng đây đôi co với anh.
Ân Di phất phất tay, sau đó quay người đi.
-Ê, khoan đã. Đưa điện thoại cô đây.-chàng trai chìa tay ra
-Hả? Ờ.
Ân Di nghĩ anh ta muốn mượn điện thoại điện cho ai đó, tốt bụng lấy điện thoại trong túi ra cho anh ta.
Anh ta bấm bấm vài cái lên màn hỉnh. Đột nhiên một hồi chuông dài vang lên, anh ta lấy điện thoại đời mới nhất trong túi quần anh ta ra, sau đó
nhấn tắt.
Anh ta làm rất nhanh, gần như chớp nhoáng, sau
đó trả điện thoại cho Ân Di, nói: "Tôi đã lưu số điện thoại của mình vào danh bạ của cô, tôi tên là Trương Đàm."
Lần đầu tiên, Ân Di gặp trường hợp này, lại là lần đầu thấy được một người con trai mặt dày như anh ta.
-Anh, Trương Đàm đúng không? Tôi nói anh biết, thứ nhất tôi không quen anh,
thứ hai tôi không có lý do gì để lưu tên anh trong danh bạ.
-À, cô tên gì? Để tôi lưu vào.
Trương Đàm ngước đầu lên hỏi.
Ân Di thực sự tức đến mức muốn đánh anh ta một trận, nãy giờ cô nói, chẳng qua là gió thoảng, anh ta chẳng nghe gì.
-Anh... nãy giờ anh không nghe gì sao?
-Cô bảo sao? Cô nói lại đi.
-Bỏ đi, nói chuyện với anh sớm mệt chết.
-Này, cô tên gì, mau nói đi, tôi còn lưu.
-Ân Di.
Nói xong, Ân Di liền quay người bỏ đi, nói chuyện với người như Trương Đàm, Ân Di sớm tức chết.
Trương Đàm nhìn bóng lưng của Ân Di đi xa, môi anh ta cong lên cười, lộ ra hàm răng trắng đều.
-Cuối cùng cũng biết tên.
Trương Đàm đã biết Ân Di từ ba tháng trước, lúc đó Ân Di ngồi trong Cake
World, ly coffee được cô gọi ra đã rất lâu nhưng cô chỉ khuấy đều chứ
không uống, mắt cứ dán vào khung cảnh bên ngoài.
Trương
Đàm thực sự bị vẻ mặt bi thương của Ân Di thu hút. Anh luôn tìm cách để
tiếp xúc với cô, đến hôm nay cuối cùng cũng có thể.
Ba
ngày sau, Ân Di đột nhiên bị đau dạ dày phải vào bệnh viện khám, bác sĩ
bảo chỉ vì ăn uống không điều độ, uống thuốc sẽ nhanh khỏi. Ân Di cần
toa thuốc của bác sĩ đi theo y tá lấy thuốc, trên đường đi đụng trúng
một người.
Anh ta tay cầm đồ truyền dịch đang truyền vào người thông qua dây nhợ ghim trên tay. Ân Di nhận ra anh ta.
-Ân Di, chúng ta thật có duyên. Lại gặp nhau rồi.-Trương Đàm sắc mặt vui mừng
Còn Ân Di, cười cũng không nổi, nếu biết anh ta ở đây, cô có đau chết cũng không đến đây khám.
-Chào.-miễn cưỡng lắm mới nói được một tiếng
-Cô bị đau ở đâu hay sao mà lại ở đây?-Trương Đàm hỏi
-Không sao. Chỉ là dạ dày có chút khó chịu.
-Ồ, tôi thì vì cứu một con chó nên mới vào đây.
"Tôi có hỏi anh đâu chứ?" Ân Di thầm nói trong lòng, quả thật xui xẻo khi hôm nay ra khỏi nhà quên xem ngày mà.
-Anh thật cao cả.
Vì cứu một con chó mà vào viện, cũng cao cả lắm nha.
-Hay là chúng ta xuống căn tin bệnh viện nói chuyện đi.
-Cái này... tôi còn lấy thuốc.
-Một lát thôi.-Trương Đàm toan kéo Ân Di đi
-Này, anh kia, đã xì hơi chưa mà đòi đi xuống căn tin.-một nữ y tá cầm bệnh án trên tay nói với Trương Đàm
Ân Di sực hiểu, dùng tay che miệng mình lại, nhịn cười.
Trương Đàm mặt đỏ hơn cả trái cà chua chín.
-Không phải anh bảo cứu một con chó sao?-Ân Di đột nhiên muốn trêu chọc anh ta
Trương Đàm xấu hổ gãi gãi đầu.
-Tôi còn đi lấy thuốc, xin phép.
Â