80s toys - Atari. I still have
Chuyện Tình: Công Chúa & Hoàng­ Tử

Chuyện Tình: Công Chúa & Hoàng­ Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326244

Bình chọn: 8.00/10/624 lượt.

à đưa tay ra

-Thôi khỏi! tui đâu dám nhờ ai đó, mất thời gian của người đó lắm. Tốt
nhất là ai kia nên để thời gian đó để cua gái đi_Phuơng chanh chua

-Thôi mà_Vũ cười trừ

-Buông ra_Phuơng nói rồi kéo tay mình ra

-Đừng có bướng nữa, 16 năm nay mình nhịn cậu nhiều lắm rồi đó. Lần này k có vụ đó nữa đâu nha

-Bỏ mình xuống_Phuơng hét lên rồi đánh vào lưng Vũ khi cậu bế xốc Phuơng lên

-K buông! Hôm nay mình phải dạy dỗ cậu mới được. Con gái kiểu đó k lấy đựoc chồng đâu_Vũ nói

-Nói cái gì thế hả?_Phuơng hét lên

Thế là Vũ bước đi mặc cho Phuơng la hét

-Lúc nào cũng thế. Cậu đừng để ý làm chi_Kiệt quay sang nói với tên đó

-À, k sao_Tên đó cười

-Tôi laf Kiệt, đây là Phong còn cậu con trai lúc nãy là Vũ_Kiệt giới thiệu

-Còn tôi là Thiên_Tên đó nói rồi bắt tay Kiệt

-Mình là Trinh, đây là NGọc còn cô gái đanh đá lúc nãy là Phuơng_Trinh cũng giới thiệu

-Rất vui đã được gặp mọi người. Thôi, tôi việc, tôi đi đây. Tạm biệt, có duyên sẽ gặp lại

Tên đó nói rồi bước đi

-Nè,làm cái gì vậy? Bỏ xuống không thì bảo?_Phuơng hét lên

-K bao giờ!_Vũ gằn từng chữ 1

-K bỏ này!_Phuơng nói rồi cắn vào bả vai của Vũ

-Á á á_Vũ la lên

-Chịu bỏ ra chưa?_Phuơng k cắn nữa, quay lại hỏi

-Gần tới phòng cậu rồi, chịu đau 1 tí cũng chẳng sao_Vũ nói

-hừ_Phuơng bực tức

-----------

-Bây giờ thì mình sẽ cho cậu nếm mùi lễ độ_Vũ nói råi thả Phuơng xuống giường

-Nè, định làm gì vậy?_Phuơng hét lên

-Làm cậu đau_Vũ đáp tỉnh bơ rồi nắm lấy cổ chân Phuơng

Rắc! Aaaa!_1 loạt những âm thanh vang lên

-Xong rồi đó, trật chân mà k chịu chỉnh lại và bó thuốc thì khó lành lắm_Vũ nói

-Ông...ông quá đáng lắm. Bẻ chân tui nhè nhẹ thôi chớ, biết đau là gì k?_Phuơng ném cái gối vào mặt Vũ

-Thì chẳng phải tui đã cảnh cáo trước là sẽ làm cho cậu đau rồi sao? Mình k có tội_Vũ làm ra vẻ oan ức

-hừ, thôi được. Coi như lần này tui k trách ông nhưng vụ sáng nay thì sao? Tui chưa có bỏ qua đâu_Phuơng chu mỏ giận dỗi

-Trời ơi, giận nữa rồi hả? Thôi mà, bỏ qua cho tui đi, giận nhìn xấu lắm đó, xấu ơi là xấu luôn_Vũ nói

-Ý ông nói tui xấu chứ già?_Phuơng quát lên rồi ném thêm cho Vũ 1 cái gối

-ý, ném luôn ái này là tối này bà k có cái gì nằm đâu à nha. Tới lúc đó sang phòng tui xin lại thì đừng hòng tui đưa nha_Vũ nói

-ông còn giỡn nữa hả? Đi ra khỏi phòng tui mau! cùng lắm là lấy mền làm
gối chớ gì_Phuơng nói rồi tống Vũ cùng 2 chiếc gối ra ngoài

Nhưng lạ ghê, sao k đóng cửa được vậy ta? Nhìn lại thì thấy 1 bàn
chân đi đôi giày Nike hàng hiệu, và đặc biệt hơn là chiếc giày này
Phương đã từng thấy, là của Vũ-kẻ khó ưa mà giờ Phuơng k hề muốn gặp

Thì ra, vì quá hiểu tính Phuơng nên Vũ đã nhanh chân chặn cửa lại.

" Chặn cửa lại à? Vô ích thôi. Tui sẽ cho ông bị đau chân giống tui"_Phuơng nghĩ rồi đạp cho Vũ 1 cái

Vì đau nên Vũ rụt chân lại, thế là cánh cửa phòng Phuơng đóng lại 1 cái rầm. Cũng may nhờ chiếc giày tốt nên chân Vũ k đau lắm

" Hix, con gái gì mà vừa hung dữ, vừa giận dai dế sợ, chắc ế quá. Nhưng k sao, mình quá quen rồi, chính vì cậu như thế nên mình mới thích chọc
cậu đó Phuơng à"_Vũ vừa xoa chân, vừa cười và nghĩ

" Phương ơi, xin lỗi mà"_1 tờ giấy được đưa vào phòng Phuơng qua khe cửa

-..........

" Giận dai ghê đó, cho Tui xin lỗi đi"_tờ giấy thứ 2

-...........

" Cậu mà k mở cửa là mình ngồi đây luôn đó"_tờ thứ 3 được đưa vào và
sau đó là hàng loạt những tiếng rên rỉ những của Vũ: Phuơi ơi, mở cửa,
mở cửa đi, ngoài này muỗi lắm......

Phuơng ngồi trong phòng, mặc kệ những lời năn nỉ ỉ ôi của Vũ. Tự nhiên thấy bực bội nên đi tắm. Ngâm mình trong làm nước trong xanh với mùi
huơng dịu nhẹ của hoa cỏ làm Phuơng cảm thấy nhẹ nhàng và bình tĩnh hơn. Phải hơn 1 tiếng sau, Phuơng mới bước ra. Dù k bật máy lạnh nhưng
Phuơng vẫn có thể thấy rằng k khí ở đây thật sự rất lạnh khi đêm xuống.
Dù chỉ mới chập chờn tối nhưng ở đây cũng đã quá lạnh đối với những đứa
lớn lên ở Sài Gòn nóng bức như tụi nó. Nhắc tới vụ lạnh tự nhiªn Phuơng
nhớ tới Vũ. K biết tên ngố đó có còn ở ngoài đo hay k nữa. Phuơng chần
chừ mãi rồi cuối cùng cũng mở cửa Mở cửa ra thì đã thấy 1 vật thể rơi tự do xuống bàn chân mình, xém tí
nữa là cái chân còn lại của Phuơng cũng toi luôn. Nhìn lại thì thấy 1
con mèo, à k, nói đúng hơn là 1 tên con trai ngủ say trông chẳng khắc gì 1 con mèo lười nhát. Và tất nhiên tên con trai đó k ai khác ngoài Vũ.
Phuơng lấy tay đập đập vào lưng Vũ, gọi Vũ dậy nhằm mong muốn cậu ta
buông tha cho cái chân còn sót lại của mình nhưng vô ích. Cậu ta chẳng
những k chịu dậy mà sau đấy là tiếng nói mớ: Cho tui ngủ đi mà, trời
chưa sáng đâu, bữa nay bà Phuơng heo cũng giận tui rùi, ai làm phiền
hết... Rồi lại ôm chân Phuơng nằm ngủ ngon lành, giống hệt như chân
Phuơng là cái gối bôn