
ày_Phong nói và cười nhẹ, nhưng hình như trong câu nói có gì đó hơi trêu chọc thì phải
( Cái nắp chai: Sao lại nói tui cứng đầu? Tui chỉ muốn ở lại đẻ 8 với cái chai thêm 1 chút thôi mà? Nhớ đó. tui sẽ xui khiến mọi cái nắp chai trên đời này chứng đối ông, chiến đấu cho tới hơi thở cuối cùng. Nắp chai vua chứ có phải nắp chai lính đâu mà dễ bị bắt nạt?_cái nắp chai suy nghĩ)
-Làm sao mà mình biết được cái nào là nắp chai lì lợm chứ?_Trinh ngây thơ hỏi lại
-Thì nói chuyện với nó. Này nhé, vd như thế này: Nắp chai ơi, em cho chị biết ở xưởng sản xuất em được mấy cái phiếu bé ngoan? Đó, như vậy đó_Phong nói
-Là sao? Tự nhiên hỏi nó, nó có trả lời được đâu?_Trinh vẫn ngu ngơ k hiểu
( cía nắp chai: Trời ơi là trời, 1 ông thì khùng hết sức. Tự nhiên hỏi ta ở xưởng được mấy cái phiếu bé ngoan, xưởng sản xuất đồ uống chứ có phải là trường mầm non cho mấy đứ con nít thò lò mũi xanh học đâu. Còn cái bà kia sao mà khờ thế? Bị người ta lừa mà k biết là sao?)
-Thì đó. Nếu cậu nói chuyện được với nó thì cậu đã k phải là con người_Phong nói
-Cậu...cậu lừa tớ?_Trinh sau 1 hồi suy nghĩ cũng chợt hiểu ra_Đứng lại!
Thế là Trinh rượt Phong chạy lòng vòng trong sân
Còn Kiệt thì sao? Nãy giờ anh chàng này khá im lặng nếu như k muốn nói rằng từ nãy giờ anh chàng chả nói 1 tiếng nào. Vì sao ư? Vì chàng ta đang mãi nhìn xung quanh, quay tới quay lui như để tìm 1 vật gì đó rất quan trọng. Tìm gì ư? Tất nhiên là tìm...Ngọc rồi.
"Quái lạ. Sao nãy giờ tìm hoài mà k thấy cô ấy nhỉ? K biết hôm nay có tới hay k nữa? Nhưng chắc là có vì lúc nãy mình ngoài cổng mình nghe các chú nhạc công nói giám sát là 3 cô gái xinh đẹp mà. Đi đâu rồi k biết"_Kiệt suy nghĩ, mắt vẫn k ngừng theo dõi xung quanh
-Nè Phuơng_Kiệt vỗ nhẹ vai Phuơng
-Gì thế?_cô nàng có vẻ hơi cáu, có lẽ là do sự tức giận khi cãi nhau và cả sự làm phiền của Kiệt đã làm cắt đứt nguồn suy nghĩ của Phuơng
-Cậu có thấy Ngọc ở đâu k?_Kiệt hỏi
-K biết. Lúc nãy nghe mình nói về khu vườn của Hội học sinh thì cậu ấy liền chạy về phía đó_Phuơng nói và chỉ về phía bên tay trái
-Cảm ơn cậu_Kiệt nói rồi quay gót
-K có gì_Phuơng nói rồi tiếp tục sự nghiệp cao cả của mình
Tại khu vườn của Hội học sinh..............
Ngọc đi dạo 1 vòng quanh khu vườn, nhìn ngắm mọi vật xung quanh bằng đôi mắt thích thú và thanh thản
" Đẹp thật. Giá mà nhà mình cũng có 1 nơi tuyệt vời như thế này. Nếu như là trước đây thì có lẽ mình đã có nhưng giờ đây thì khác rồi. Quá khứ thì vẫn luôn luôn là quá khứ, chỉ có hiện tại mới là nơi mà người ta đang sống thôi. Có nhung nhớ hay quên đi cái dĩ vãng xa xưa thì cũng chả ảnh hưởng gì. Đành phải chọn cách quên để hình ảnh của những ngày trong quá khứ phai nhạt, kết thúc những kỉ niệm tuơi đẹp xa xưa nhưng cũng đầy đau thuơng và buồn khổ. có lẽ, đây cũng chính là ý trời và chắc đây cũng là ý của mẹ. Nhưng liệu rằng mình có thể quên đí đựoc k khi cái mong muốn này quá nhỏ bé so với lòng thù hận của mình. Có lẽ mình k làm được, k thể quên đi mà chỉ có thể làm giảm bớt thôi. Mẹ ơi, nếu con làm mẹ thất vọng thì cho con xin lỗi. Nhưng cong xin mẹ hãy luôn ở bên con và che chở cho đứa con gái trong lòng chứa nhiều đau thuơng này"_Ngọc thẩn thờ suy nghĩ khi ngồi dựa mình vào cái cây to có bóng mát, sắc thái biểu cảm trên guơng mặt cũng thay đổi khiến người ta khó đoán biết được Ngọc đang nghĩ gì (t/g: vậy mà t/g đoán được mới hay. Chú cún: Xạo ke, có mà người ta kể lại cho nghe thì có)
Kiệt chạy 1 mạch tới khu vườn của hội học sinh, k hiểu sao cậu chắc chắn rằng Ngọc đang ở đó. Mà Kiệt thì biết thừa rằng cô nàng lạnh lùng này nếu như ở 1 mình giữa thiên nhiên vô tận thì thể nào cũng lại nghĩ về những chuyện đau buồn ngày xưa và có khi còn trở nên yếu đuối và rơi nước mắt. Dù k biết cái quá khứ đã ám ảnh Ngọc là gì nhưng Kiệt k muốn thấy Ngọc nhớ về nó, vì đơn giản là Kiệt k muốn thấy Ngọc buồn. Còn lí do vì sao thì ngay cả Kiệt cũng k biết
Tại khu vườn đẹp như tranh vẽ.....................
Kiệt cứ đinh ninh là Ngọc đang rất buồn và sẽ khóc nhưng khi nhìn thấy Ngọc thì Kiệt biết cái suy nghĩ của mình chỉ đúng có 1 nửa vì Ngọc buồn như k khóc
-Sao lại ngồi đây 1 mình vậy?_Kiệt ngồi xuống bên Ngọc và hỏi
-Thì mình nhớ nới này nên đến thôi_Ngọc nói và mỉm cười, nụ cười còn vuơng 1 chất buồn khó tả
-Lạ htaatj đấy_Kiệt nói
-Lạ gì?_Ngọc hỏi lại
-Mình cứ nghĩ là cậu lại ngồi đây khóc chứ?_Kiệt chọc
-Đôi khi cũng cần phải mạnh mẽ để chống chọi lại với quá khứ đau thuơng. Có lẽ mình k đủ dũng khí để có thể coi vết thuơng đó như chưa hề cos nhưng mình sẽ học cách làm cho vết thuơng đó đỡ đau hơn và k còn phát triển_Ngọc nói
-Um, cậu nói vậy thì mình cũng yên tâm được phần nào rồi_Kiệt cười
-Mà cậu làm gì mà mồ hôi nhễ nhại vậy?_NGọc hỏi khi nhìn thấy trán Kiệt lấm tấm mồ hôi và lưng áo thì ướt đẫm
-À, vì vội chạy tới