Snack's 1967
Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy

Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324350

Bình chọn: 9.5.00/10/435 lượt.

huyện. Nhưng mấy chuyện đó, em nghe rồi cũng không làm được gì… Nhưng anh thì khác…

Khải Hưng thở dài, ngả người ra sau ghế, xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ.

- Lúc trước, em không bắt đầu mối quan hệ với anh vì em nghĩ anh chỉ là một kẻ trăng hoa. Trong chốc lát, thấy hiếu kì với em sau đó sẽ biến em thành trò cười. Nhưng bây giờ, em phát hiện anh vẫn là một kẻ trăng hoa nhưng nhất định không làm em tổn thương. Có những chuyện, không thể dùng suy nghĩ của bản thân để cố chấp đến cùng, cũng nên cho người khác cơ hội để chứng minh điều ngược lại.

Diệp Anh nhướn mày nhìn Khải Hưng. Anh tránh ánh mắt của cô, nhanh chóng đứng dậy, rời đi.

Từ bệnh viện về nhà, Diệp Anh tập trung vào công việc. Màn hình máy tính dày đặc chữ. Chẳng bao lâu, phần mở đầu đã hoàn thành. Nhưng cô phát hiện trong nhà chẳng còn giấy trắng để in, bèn mở cửa chạy ra ngoài mua. Cô giật mình khi thấy Khải Hưng đang đứng đó, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

- Anh về lúc nào vậy?

- Lúc nãy thôi.

- Về rồi, anh không vào nhà còn đứng đây làm gì?

- Anh muốn cho em xem thứ này.

Diệp Anh nhướn mày nhìn Khải Hưng. Anh giơ về phía cô chiếc điện thoại, màn hình hiện lên một bức ảnh. Đó là khi Khải Hưng bị gãy chân xin ngủ nhờ nhà cô. Trong tấm hình, cô mê man ngủ, gục đầu vào ngực anh. Chiếc chăn đắp chung chùm kín đến tận cổ. Anh quàng tay qua, đỡ lấy đầu cô.

- Hôm đấy đáng lẽ em phải trói anh lại.

- Đăng cái này lên facebook.

- Gì? Cái này đăng lên không khác gì nói “em là của anh”.

- Anh nghĩ rồi. Lần này, anh đồng ý đến nói chuyện với ông ấy. Nhưng mặt đối mặt, mọi bực tực có thể sẽ xả ra hết. Mối quan hệ giữa hai người là nối lại hay cắt đứt hẳn còn chưa biết. Nói thế nào, ông ấy cũng là người thân duy nhất của anh. Mất ông ấy rồi, anh cũng phải có phương án B chứ.

Diệp Anh nhìn Khải Hưng, kéo tay anh về phía mình rồi bất ngờ cắn mạnh. Vết răng hằn sâu, rớm máu.

- Nếu sau này em trở thành người thân của anh, anh nên biết, em ghét nhất là bị người khác ra điều kiện.

Cánh cửa đóng sầm.

Khải Hưng chuyển bức ảnh đó thành màn hình nền điện thoại.

Chủ nhật – Tháng 4: Nắng ấm. Trời trong xanh.

Chiếc ôtô du lịch 24 chỗ chạy chậm dần rồi dừng lại trước cổng trường học. Mọi người chăm chú nhìn một cô bé trong bộ váy màu hồng xếp nếp nhiều tầng kéo theo một chiếc vali lớn. Đan Nguyên bật cười, tò mò không biết cô bé đã cho vào đó bao nhiêu bộ quần áo dành để mặc trong chuyến dã ngoại chỉ kéo dài 3 ngày 2 đêm. Quốc Dũng quay sang, khẽ thì thầm vào tai Đan Nguyên:

- Anh nghĩ thằng bé không có mắt nhìn phụ nữ.

- Không sao. Nếu có một người phụ nữ tốt nhìn ra thằng bé.

Đan Nguyên nghiêng đầu, chăm chú nhìn một cô bé mặc chiếc quần yếm màu vàng chanh đứng yên lặng một góc không may bị cu Bin chạy qua va phải. Bình nước trên tay hai đứa trẻ đều rơi xuống đất, đáy nứt một vệt dài, nước bắt đầu rỉ ra. Cô bé lúng túng nhìn cu Bin trong khi Cu Bin quay đầu, chạy một mạch tới chỗ Đan Nguyên.

Đan Nguyên đặt vào tay cu Bin hai lon nước mát.

- Đây, cô mua thêm 2 chai, một cam một cà rốt.

- Con chỉ lấy một chai thôi. Con không thích mang nặng.

- Chai cà rốt là của con. Còn chai cam con đưa cho bạn mặc quần yếm vàng. Con va phải bạn làm vỡ chai nước của bạn ấy rồi.

Thằng bé gấp gáp gật đầu, luống cuống lục tìm trong balo thứ gì đó.

- Nhưng bây giờ con ăn gà rán được chưa ạ?

- Lát lên xe, con lấy bánh mì ra ăn thôi, còn gà để đến trưa. Cô và bác Lài chuẩn bị không thiếu, con chia cho các bạn cùng ăn.

Thằng bé chạy vội lên xe. Dây giầy còn chưa cài chặt. Đan Nguyên thở dài. Chú tâm tới một đứa trẻ, quả là việc không dễ dàng.

Quốc Dũng nắm tay Đan Nguyên rời khỏi.

Chiếc xe phóng với vận tốc trung bình. Quốc Dũng ra hiệu cho Đan Nguyên nhìn về phía ghế sau.

- Tuần trước anh đi công tác tiện đường mua về. Túi nhỏ là của em. Còn túi lớn anh mua biếu mẹ em.

Đan Nguyên lúng túng, ngón tay bất giác xoắn chiếc dây túi thành hình vỏ ốc.

- Em vẫn chưa sẵn sàng à?

Đan Nguyên khẽ gật đầu.

- Khi mang trả lại anh Tiệp chiếc nhẫn, em đã nhờ anh ấy giữ kín chuyện 2 chúng ta. Nhưng em nghĩ không sớm thì muộn mẹ em cũng biết. Chi bằng em nói tốt hơn để mẹ em nghe từ người khác. Nhưng mỗi lần đối diện với bà, em lại thấy sợ.

Quốc Dũng nắm tay Đan Nguyên.

- Chuyện với vợ anh trước đây, em cũng biết. Thế nên lần này anh muốn em đường hoàng ở bên anh mà không phải từ bỏ bất cứ thứ gì.

Đan Nguyên mỉm cười nhưng trong lòng cô lại gợn lên một nỗi lo lắng.

Quốc Dũng liếc nhìn Đan Nguyên. Cửa kính từ từ kéo xuống. Gió từ ngoài thốc vào khiến Đan Nguyên cảm thấy dễ chịu. Bài I hope you’ve never happy (Dolly Parton) khiến cô hưng phấn, đung đưa theo điệu nhạc.

Đan Nguyên nheo mắt