The Soda Pop
Chờ Ngày Mưa Rơi

Chờ Ngày Mưa Rơi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328271

Bình chọn: 10.00/10/827 lượt.

? – Dường như cậu ta đã quá quen với việc có người đến đây để xin rút lại những bài báo đã đăng.

- Phải. Hãy đốt cháy hết những bài báo có liên quan đến John và cô gái lạ.

- Nếu không thì sao?

- Thì tôi nghĩ toà soạn của cậu sẽ không hoạt động bình thường đâu. Hãy đính chính lại tất cả sự việc.

- Bây giờ các người đang hù tôi sao? Tôi còn đang nắm trong tay một tin mật hết sức quan trọng của mấy người đây… - Bỗng dưng cậu ta đổi thái độ, có chút đểu trong giọng nói.

- Tin gì? – Người đàn ông nhíu mày…

- Nghe nói John đang là giám đốc của công ty nhỏ nào đó? Chuyện này là thật chứ?

Cậu ta vừa cười vừa nói, nhìn sâu vào đáy mắt đối phương, vẻ đắc chí hiện rõ trên khuôn mặt. Thế nhưng chỉ vài giây sau, nụ cười của cậu ta đã đứng hình vì câu nói nhỏ nhẹ, chỉ đủ để cho cậu nghe thấy.

- Nắm bắt thông tin tốt đấy, nhưng chưa đầy đủ lắm. Chính xác là John đàng điều hành một công ty, nhưng công ty ấy không hề nhỏ. Và tôi cũng nghe nói mặt bằng của tòa soạn đang thuê đây cũng là của công ty đó. Nói như thế, chắc cậu biết đó là công ty nào rồi chứ…

Trong khi đó tại căn nhà ở biển…

Thiên Thy đang ngồi trên ghế salon, tay cầm chặt tờ báo, lật qua lật lại những trang ảnh có mặt cô và Đăng cùng những tên hút chích hôm đó. Hình ảnh đúng là người thật nhưng những chi tiết trong báo mang tính kích thích rất nhiều. Kiểu như “chúng tôi không ngờ John lại có thể dây dưa với hạng người như thế” hoặc “Sau khi giải nghệ, John bỗng hoá côn đồ”, “Nghệ sĩ hay lưu manh?” Ngoài ra, còn có những nội dung nhắc đến Thy với tư cách là “cô gái lạ mặt” hay “nữ sinh đánh nhau giữa phố với John

Đọc qua những dòng chữ ấy mà Thy có cảm tưởng như những người viết ra bài báo này đều muốn dùng những từ nặng nề nhất, khiêu khích nhất dành cho Minh Đăng. Họ như muốn dìm tên tuổi của anh vào tận dưới đáy để không còn cơ hội ngóc lên.

Đã thế, chiếc điện thoại đặt trên bàn không ngừng reo, khiến lòng dạ Thy lại càng không yên. Từ lúc cô cúp máy ngang chừng với Bảo Duy thì không biết bao nhiêu cuộc gọi nhỡ từ cậu... Nhưng vì lời dặn của Minh Đăng, mà Thy không dám nhấc máy, chẳng biết từ khi nào cô lại trở nên ngoan ngoãn như thế…

Vậy mà chiếc điện thoại vẫn cứ réo rắc, như muốn trêu tức Thy, và cô đã đầu hàng, chịu thua.

- A lo! – Thy nghe máy…

- Chị đang ở đâu vậy, em sẽ đến đó với chị? – Giọng Bảo Duy gấp gáp…

- Chị đang ở một nơi rất an toàn, không cần lo cho chị đâu.

- Chị đang ở với John? – Duy hạ thấp giọng.

- Không, không phải – Thy liền thanh minh, trực giác nói với cô không nên nhắc đến Minh Đăng trước mặt cậu…

- Em biết chị ở đâu rồi. Đợi em.

Bảo Duy cúp máy sau câu nói cụt lủn, khiến Thiên Thy càng lo lắng thêm. Rốt cục thì cậu em đang nói đùa hay nói giỡn. Còn Minh Đăng tại sao lại đi mãi vẫn chưa về? Bỗng dưng, Thy thấy lo cho vết thương anh thật nhiều…

Nửa giờ sau…

“Cốc! cốc”

Có người gõ cửa. Từ lúc Minh Đăng rời đi, Thiên Thy cũng đã đóng kín mít cửa của ngôi nhà, như để thêm cảm giác an toàn hơn. Nghe tiếng gõ cửa, Thy mừng rỡ chạy ra mở vì nghĩ là Minh Đăng…

- Bảo Duy? Làm sao em biết được… - Thy ngỡ ngàng đến bang hoàng…

- Đi thôi, đừng nói nhiều- Duy nhanh chóng kéo tay Thy lôi đi …

- Buông chị ra!

Mặc cho Thy đang hét to ngay bên cạnh, Bảo Duy vẫn làm như không biết gì, cậu vẫn kéo cô đi trên cát mịn.

- Duy! Em đang làm gì vậy? – Thy hất mạnh bàn tay đang nắm chặt của Bảo Duy, khiến cậu quay lại nhìn cô với đôi mắt nheo lại…

- Chị có biết bây giờ cả trường, à không, cả nước này đang nói gì về chị không – Duy hạ thấp giọng.

- Chị không quan tâm – Thy cương quyết…

- Tại sao? Là vì hắn ư? – Duy tiến sát gần Thy hơn.

- Anh ấy có tên gọi và lớn hơn em đấy Duy.

Lần đầu tiên trong đời, Duy thấy Thiên Thy cương quyết bênh vực một người con trai đến thế. Cậu nhìn ra biển khơi, rồi bật cười thành tiếng…

- Rốt cục thì hắn đã làm gì chị thế?

- Đừng gọi bạn chị là hắn – Thy cứng giọng, nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến Duy.

- Bỏ thuốc mê? Bùa chú? Hay giở chiêu trò gì với chị mà khiến chị THAY ĐỔI NHIỀU ĐẾN THẾ HẢ?

Bảo Duy dần lớn tiếng, khiến Thy sững người bất ngờ, nhưng rồi cậu cũng cố gắng dịu giọng lại.

- Đi thôi, không nói nhiều với chị nữa.

Duy nén cơn giận, tiếp tục kéo Thy đi. Nhưng chân cậu chưa kịp bước đến bước thứ hai thì đã khựng đứng lại vì thấy chiếc ô tô đen loáng đang chạy đến trước mặt. Minh Đăng về.

Đăng mở cửa xe bước ra, Thiên Thy liền buông tay Duy rồi chạy đến bên anh.

- Mọi chuyện ổn chứ? Chân anh có lên cơn đau không? – Thy lo lắng hỏi Đăng tới tấp.

Bảo Duy thấy thế chẳng biết làm gì hơn ngoài việc nở một nụ cười méo mó, trông thật khó coi.

- Sao cậu ấy đến đây được – Đăng hỏi Thy, nhưng đôi mắt đang dán chặt vào