
iệp lại gần anh rồi cúi đầu chào.
- CEO! Chủ tịch và tổng giám đốc đang đợi anh về công ty để họp nội bộ ạ!
Jonh lùi lại phía sau, đứng dựa lưng vào thành cầu hai tay đút túi quần rồi phóng tia nhìn xa xăm vào khoảng không vô định. Trông anh thật sự rất khác với lúc nãy, cả con người đều toát ra vẻ lạnh lẽo lạ lùng.
- Bây giờ là thời gian để họp sao? Tôi sẽ không quay lại công ty khi đã quá giờ làm. Phiền ông nhắn lại với họ trong dự án lần này sẽ hoàn toàn không có điều gì gọi là bất lợi, nếu có cũng chỉ là một chút sơ suất nhỏ không đáng để tâm.
Thiên Thy vẫn đứng bên cạnh Jonh, mắt không rời người đàn ông vừa mới tới. Nhìn thấy thái độ kính cẩn của một người có tuổi với chàng trai trẻ măng thật là lạ. Đã vậy Đăng lại còn có chút gì đó kiêu ngạo khiến cô thêm ngứa mắt, chỉ muốn đá thật mạnh vào chân hắn một lần nữa, nhưng sao đôi mắt anh ấy lại thay đổi nhanh như vậy nhỉ. ? Chỉ mới vừa nãy nó còn đang rất vui nhưng bây giờ thật là lạnh lẽo.
- Còn nữa, sau này có chuyện gì chỉ cần gọi điện thoại là được rồi không cần phải đến tận nơi để bắt tôi về đâu.
- Chúng ta đi thôi.
Đăng vẫn không thèm nhìn người đang kính cẩn trước mặt mình lấy một giây, anh đứng thẳng lên rút một tay ra khỏi túi quần nắm lấy tay Thiên Thy rồi kéo đi trong sự ngơ ngác của cô, bỏ lại người đàn ông đang mỉm cười nhìn theo đôi bạn trẻ với vẻ mặt hài lòng phúc hậu. Đây là lần đầu tiên ông thấy CEO tài năng lãnh đạm của mình bị một cô nhóc nhỏ nhắn cho “ăn đá” mà miệng vẫn giữ nguyên nét cười vui tươi.
“CEO! Cứ như thế nhé”
Đi được một đoạn đường dài, Minh Đăng vẫn nắm thật chặt lấy tay Thiên Thy vì anh sợ cô sẽ rời khỏi anh lúc nào không hay. Đăng đi rất nhanh, nhanh như thể muốn biến mất khỏi nơi này nhưng thật khó và bực mình khi mà hôm nay đôi chân anh cứ bị đau bất ngờ mà mỗi lần như thế là tốn biết bao là thời gian.
- THIÊN.THY!
Jonh gằn từng chữ phóng tia nhìn nổi giận vào cô nhóc đứng bên cạnh. Phải mất vài giây để anh đứng thẳng lại như trước sau khi bị cái chân láo lếu kia thục vào bắp chân bằng một lực rất lớn.
- Em thích đá anh lắm à? – Jonh quát lên mà tay vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn kia không có ý định buông ra.
- Em không phải con nít để anh muốn lôi đi đâu thì lôi.
Dứt câu nói với ánh nhìn tức giận không kém gì Jonh, Thiên Thy hất mạnh cánh tay đang nắm chặt lấy tay mình rồi quay lưng bước đi bỏ lại Jonh đang khổ sở với cái chân đau và cánh tay bị soái vì đã bị hất quá mạnh ở phía sau. Từ trước đến nay, người nắm tay Thiên Thy thì rất nhiều nhưng chẳng có ai mà tự tung tự tác như Minh Đăng này cả, nghĩ Thiên Thy đây là ai mà muốn dắt thì dắt, muốn kéo thì kéo, muốn dừng thì dừng chứ. Thật bực mình.!
Nhưng Thiên Thy chỉ mới đi được vài bước thì cô đã phải quay phắt người lại ngay lập tức. Tuy có hơi vất vả và khổ sở với cô nhóc ngang ngược kia nhưng Minh Đăng đây có thể chịu thua cô bé ấy sao? Không đời nào, bằng chứng là Thiên Thy vẫn đang ngoan ngoãn ở trong lòng anh vì đã bị Đăng nắm tay lôi về phía sau với một lực vừa đủ để cho cô ngã vào người mình.
- Đi thôi, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu!
Jonh lại tiếp tục kiên trì công việc “dẫn dắt trẻ nhỏ” chỉ có điều “đứa trẻ” này ngang bướng quá nên hại cái chân anh rất đau vì bị đá mấy lần nhưng anh vẫn nhất quyết không chịu buông tay, mặc kệ cho “đứa trẻ”đằng sau cứ lúc lúc lại dùng cánh tay còn lại đấm thùm thụp vào lưng anh.
- Thả ra! Thả ra! EM NÓI ANH THẢ RA!
- Ngoan đi Thy, sắp tới rồi.
Jonh vẫn tiếp tục cố gắng lôi kéo cái xác ngang ngược đang giằng co bàn tay với anh. Anh biết bàn tay nhỏ bé kia đang rất đau nhưng anh không thể buông ra lại càng không có thời gian để giải thích. Chỉ mong sao có thể lôi được cô nhóc này về mà không có bất cứ chuyện gì xảy ra, Thiên Thy không hề biết Đăng đang lo lắng tới mức nào, trên chán anh lấm tấm những giọt mồ hôi đang chảy xuống trên khóe mắt làm cho cay xè nhưng vẫn cố đi thật nhanh, đôi chân sải những bước dài nhất có thể.
- Minh Đăng! Có chuyện gì vậy?
Bây giờ cô nhóc kia mới nhận ra sự khác thường của anh. Nãy giờ Thiên Thy chỉ lo giằng cánh tay lại mà quên mất đi khả năng quan sát của mình. Bây giờ để ý, cô mới nhận ra sự khác thường của Đăng, dường như anh đang rất lo lắng, bàn tay ngày càng nắm chặt tay cô hơn, những bước chân gấp rút rồi từ từ guồng chân lên chạy khiến cô cũng phải gắng sức chạy theo mắt không rời khuôn mặt điển trai nhưng đang ướt đẫm mồ hôi.
Bỗng chốc Jonh dừng phanh lại khiến Thiên Thy quá đà chúi đầu vào lưng anh. Thật không thể hiểu được con người này nữa rồi.
- CÓ AI KÌ QUẶC NHƯ ANH KHÔNG HẢ?
Đúng là Jonh đã chọc vào máu điên của Thiên Thy khi mà bị anh lôi kéo chạy như chưa bao giờ được chạy rồi bất ngờ đứng phanh lại khiến cô mất thăng bằng mà ngã chúi đầu vào tấm lưng dài rộng của anh, đã vậy từ đầu đến cuối Thy chẳng hiểu cái mô tê chuyện gì đang xảy ra, vì chưa kị