
không gian này và đang thăng trầm
cùng thời gian. Mẹ đã không chấp nhận thầy nhưng điều đó không có nghĩa
là mối tình sâu nặng sẽ chấm dứt. Lời từ chối của thầy vẫn còn đó và
thầy vẫn lặng lẽ yêu…
Tình yêu bất tử là gì? Có phải là thứ
tình yêu hòa vào máu, ẩn náu trong tim. Người ta cứ yêu như là bản năng, cứ nhớ thương như là hít thở, cứ mong chờ như là thói quen.
Một ý nghĩ vụt qua đầu Đông Vy khiến tim cô gái nhỏ lạnh ngắt. Phải
chăng cô cũng như thầy giám thị, đang ôm thứ tình yêu mà người đời vẫn
luôn ca tụng? Liệu rằng cô có quên nổi ai kia hay sẽ mãi yêu như đã và
đang? Nhưng dù sao đi nữa thì cô vẫn ổn, vẫn tồn tại với đất trời như cỏ dại có sức sống mạnh liệt. Vậy thì tình bất diệt kia, cứ xem như là
người bạn đồng hành.
Đông Vy bước vào nhà, còn chưa kịp cởi
giày thì bị một đôi tay siết chặt từ phía sau. Vòng ôm đột ngột mang
theo mùi nước hoa sắc lạnh chờn vờn quanh cánh mũi bé xinh, đem hơi lạnh từ chủ nhân vây bủa lấy cơ thể nhỏ nhắn. Giọng nói quen thuộc như hòa
trong gió, thoảng nhẹ bên tai:
- Nhớ tôi không?
Kim đồng hồ như đông cứng lại trong nhiều tích tắc. Cô gái nhỏ quên mất cử động, chỉ đáp thật khẽ:
- Không nhớ.
- Nói, nhớ tôi. Nói đi!
- Em nhớ… - Đông Vy chợt nín bặt, tự nuốt gọn từ cuối và cứng giọng -
Em nhớ ra, anh chẳng là gì của em cả. Việc gì em phải nói nhớ anh?
- Vậy nói là đã quên tôi, dám không?
Hữu Phong gằn từng chữ để nhấn đe dọa vào cái đầu ương ngạnh của cô gái nhỏ, tay anh ngày một siết mạnh, tựa hồ như đang nghiền nát món đồ chơi đáng ghét. Anh đang khiến Đông Vy đau vì vòng ôm chứa nhiều cảm xúc
phức tạp mà chính bản thân anh cũng rối bời. Cô là con gái của ông ta,
là một trong những kẻ nên bị dày xéo nhưng anh không làm được thế… Anh
sợ người con gái này sẽ đau, sẽ ghét anh. Khỉ thật! Anh cũng có thể sợ
hãi như người tầm thường…
Đông Vy đau nhưng vẫn kệ mình trong
vòng tay lạnh lẽo để nguôi ngoai nỗi nhớ hành hạ cô những ngày qua. Sự
vắng mặt của anh để lại cô khoảng trời trống trải và một tâm hồn mục
rỗng. Dù đã sống quen với cô đơn nhưng Đông Vy không sao thích nghi nổi
với việc anh mất tăm. Dù đã nhận thức rõ, anh chỉ là vệt gió quỷ quyệt,
tuyệt đối không vứt tim cho bất kỳ ai nhưng Đông Vy vẫn muốn gió cứ lướt bên đời, mong gió đừng về nơi không có cô.
Đông Vy ghét sự đớn hèn của mình, cô bỗng hét lên:
- Em đã quên anh từ lâu rồi!
Hữu Phong xoay mạnh cô gái nhỏ, hơi thở lạnh phả nhẹ lên làn tóc dày.
Đôi mắt nheo lại rất đáng sợ, màu xám tro lan tỏa tựa lớp sương mù đang
chiếm cứ. Gió Quỷ túm áo cô gái nhỏ, lôi xềnh xệch ra khỏi nhà và…đẩy
mạnh xuống hồ nước.
Hữu Phong thoáng liếc mắt đã tóm gọn tâm tư của cô gái nhỏ, anh ngoắc
tay lệnh cho cô tới gần mình. Bất chợt, anh cúi đầu và khẽ nhắm mắt…
*
- Aaaaaaa…
Hét lên một tiếng kinh khiếp, cô gái nhỏ chợt choàng tỉnh khỏi cơn ác
mộng đáng sợ. Trên vầng trán trắng muốt lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh
bé li ti, làn tóc buông xoã tự nhiên, ôm lấy khuôn mặt tái xanh. Đông Vy ho vài tiếng, giấc mơ vừa rồi đã tái hiện lại những cảnh tượng tàn khốc của mấy năm về trước, có máu và có chết chóc…
Cô gái nhỏ ngồi
bần thần thật lâu, để trí óc thư giãn đôi chút khi đã quá mệt nhoài với
những ký ức u ám. Cô lúc này cần đối mặt với hiện tại xám xịt trước đã!
Đông Vy đang bị cảm nặng, vì người cô yêu đã thẳng tay ném cô xuống hồ
nước. Nếu cô không tự lết thì có lẽ đã chết. Sự sống của cô xem ra quá
rẻ!
Trải qua đêm mưa với cơ thể mềm nhũn và kiệt sức, cô gái
nhỏ không thể không liên tưởng Hữu Phong tới bàn tay lạ lần trước, đều
là đưa cô tới lằn ranh giới giữa sống và chết. Anh đối xử tệ với cô như
vậy nhưng tại sao cô vẫn không thể dứt anh ra khỏi tâm trí? Sao cô lại
yêu người tàn ác kia đến thế, sao cô lại mù quáng đến vậy… Là vì cô quá
thiếu thốn tình thương ư?
Không khí mát dịu của sớm mai len qua khe cửa, như gió vi vút khắp căn phòng nhỏ. Rất khẽ như tiếng thầm thì, giọng hát yếu ớt tan vào không gian im lìm. Rất nhanh như cái chớp mắt, bóng người nhảy qua khung cửa sổ, bước tới gần cô gái nhỏ còn đang hát
vu vơ.
- Đi thay đồ, rồi cùng tôi tới lớp!
- Không!
Hữu Phong nắm chặt cánh tay xanh xao của Đông Vy, lôi hẳn người cô ra khỏi chăn. Anh kéo cô tới tủ quần áo và ra lệnh:
- Lấy đồng phục mới ra!
- Thôi đi! Anh không có quyền sai bảo tôi!
Cô gái nhỏ nhất quyết không chịu làm theo lời Gió Quỷ, ánh mắt ngang
ngạnh đối thẳng vào đôi mắt xám u tối. Phần cổ tay bị anh bóp chặt như
sắp vụn ra khiến Đông Vy đau tới tận tim nhưng vẫn cố kìm lại những
tiếng rên rỉ đang nghẹn ứ nơi cổ họng. Kể từ nay, cô sẽ giấu hết nỗi đau anh mang tới như chôn sâu tình bất tử của riêng cô. Và từ bây giờ, cô
sẽ không để mình yếu hèn trước quỷ dữ nữa!
- Đừng dùng thái độ xấc xược này với tôi! Tôi nói lần cuối, thay đồ ngay đi!
- Không! Anh không có quyền sai bảo,