80s toys - Atari. I still have
Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ

Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325360

Bình chọn: 9.00/10/536 lượt.

ật to nhưng vẫn không thể thấy được gì ngoài sắc đen thường trực của đêm.

Chân Đông Vy bắt đầu thay mắt, dậm dậm lên thứ gì đó rất cứng kia . Bàn chân chưa kịp nhấc tới cú thứ hai , tiếng tên khẽ đã nhắc cho cô gái
nhỏ đáp án chính xác nhất !

Một bàn tay nắm lấy chân còn chưa
kịp rút về...lôi mạnh ! Người cô gái nhỏ chúi xuống, ngã sấp lên mặt
đất...đau điếng ! Những ý nghĩ nối tiếp nhau run lẩy bẩy...

- Ai ...ai đấy ?

Vai cô bị siết chặt , lật ngược cô lại, túm lấy cổ áo kéo hẳn người cô dậy để đối sát với đối phương, gằn mạnh :

- Cô đã chạm vào tôi đấy !

Đông Vy nhận ra giọng nói này ! Nỗi nhớ của cô đã bị khơi dậy, bật ra tiếng hét vỡ òa ngay lúc đang gặp nguy hiểm :

- Là anh ! Đúng là anh rồi !

Cùi suống sát mặt cô gái nhỏ, đôi môi lạnh lẽo thì thào trong bóng tối :

- Tôi thì sao ?

- Anh là người đã cho tôi đi nhờ xe hôm ấy ! – Đông Vy khẽ run.

Chàng trai nén ngạc nhiên, buông tay khỏi cô , dửng dưng :

- Hẳn vậy !

Đông Vy ngồi thằng người, nhìn gương mặt không rõ nét phía đối diện,
những ngón tay bấu chặt vào nhau vì sợ hãi, lời nói thoảng nhẹ như cánh
hoa rơi xuống mặt hồ...

- Anh là Đinh Hữu Phong ?


Gió quỉ rất đẹp ! Đẹp không tì vết , hoàn hảo trên mọi góc độ ! Nếu cậu
nhìn thấy chàng trai nào mà chưa đến nửa giây đã đổ gục hoàn toàn thì
anh ấy chính là Đinh Hữu Phong ! „

Sự quyến rũ đáng sợ
này...chỉ có gió quỉ mới đem tới. Là gió , cuốn đi mọi thứ, đem nhấn tất cả vào dòng xoáy...Là gió, nhẹ nhàng, thanh thoát nhưng có bản chất của quỉ...

Là gió, thứ vô hình đẹp đẽ nhưng không sao chạm vào được,
lại tàn bạo đến mức chỉ khiến người ta chỉ muốn trốn chạy...Có phải sự
mâu thuẫn này khiến gió quỉ càng thêm mê hoặc ?

- Biết tôi thì
hẳn là cũng biết tới luật của tôi ! – Hữu Phong duỗi cánh tay, thằng
thắn phán xét – Tối quá ! Vì cô không nhìn thấy được gì nên tôi không
làm khó !

Cô gái nhỏ gật gật đầu, rất thản nhiên đáp trả :

- Nhưng còn chuyện anh cản trở việc dạo bộ của tôi, phải tính thế nào ? Còn nữa, đừng quên là anh cũng chạm vào tôi ! Cố tình chạm vào tôi !

Đối với người tàn bạo thì hãy thật láo ! Gió quỉ có thể lấn át Trung
Anh chỉ vì bọn họ đã tự biến mình thành lá, sẵn sàng bị gió đe dọa .
Nhưng nếu thật cứng cáp như những thân cây cổ thụ thì đâu sợ bị cuốn
phăng ?

Thừa nhận cô đã rất nhớ anh ta...thích anh ta...nhưng cô sẽ không để mình bị mê hoặc bởi lớp vỏ ngoài kia nữa !

Gió quỉ là kẻ ác , lấy quyên lực vô hạn để đáp ứng cho bản tính kênh kiệu của anh ta !

Cái nhếch miệng chỉ trong vòng nửa giây đã bị bóng đêm che lấp, Hữu Phong ồ lên một tiếng, giọng bất cần :

- Thì sao ?

- Tôi tất nhiên sẽ không đánh anh , và làm tổn hại anh như anh đối xử với người khác !

- Cảm ơn ! – Hữu Phong cười khẩy.

Đông Vy nhìn vào khoảng tối trước mặt, cao giọng dạy bảo :

- Tôi chỉ muốn anh hãy dẹp bỏ những luật lệ đáng ghét đó đi ! Anh có
quyền cấm người khác nhìn anh, chạm vào anh sao ? Nếu thật sự không
thích thì hãy đem khuôn mặt điển trai cùng dáng người chuẩn của anh cất
trong nhà ấy !

Lúc cô gái nhỏ dứt lời, tim run lên, mặt cũng biến sắc theo. Có phải cô
bị bóng phang vào nên hỏng đầu óc rồi không ? Chưa tính đến quyền lực mà anh ta nắm, chỉ riêng bàn tay của anh ta cũng đủ bóp bẹp dí cô ...

Láo cũng được, nhưng cô cần lên chiến thuật rõ ràng đã !

Một suy tính nảy ra ...cô sẽ lợi dụng bóng tối, chuồn đi trong êm đẹp...

- Một người nam tính thực thụ sẽ không bao giờ chấp vặt ! – Đông Vy vừa đánh đòn tâm lý, người vừa cẩn thận lùi ra phía sau...

- Có biết bơi không ?

- Biết chứ ! Nhưng anh hỏi để làm gì ?

Có âm thanh lớn, dứt khoát vọng lên giữ khuya. Có tiếng hét thảm thiết xe toang bầu không gian yên tĩnh...

Đôi giày thể thao lùi vài bước, tránh làn nước từ hồ đang văng mạnh lên.

Một cái nhếch mép rất hiểm hiện rõ trong bóng tối...



Một nam sinh siêu cool với áo jaket mỏng phối hợp cùng jeans đen , chân
đi giày trượt patin như mũi tên gió lao đi từ sân thể dục.

*

Một tuần sau đó, đã có nhiều thay đổi giữa thái độ của bạn học dành cho người mới đến. Họ đáp lại lời chào buổi sáng từ cô gái nhỏ, đôi lúc còn chủ động bắt chuyện với cô, hỗ trợ cô vào giờ tin học khi máy tính đối
với cô hoàn toàn là một vật thể lạ lẫm...

Họ gượng gạo nhưng nhiệt tình !

Hôm giữa tuần, cô đã phát hoảng khi trên bàn học xuất hiện chiếc hộp quà thật dễ thương – một bộ đồng phục mới tinh .

Vì không tìm ra được người gửi nên Đông Vy đành mang nó về nhà, cất kĩ. Đôi lúc ngắm nhìn, lòng ấm áp như được ủ trog tấm chăn bông vào ngày
lạnh. Cảm giác được quan tâm mà lâu lắm rồi cô gái nhỏ mới tìm lại
được...

Bơi giữa môi trường mới, những trải nghiệm mới và những người bạn mới, cô vẫn không