XtGem Forum catalog
Chị! Em Cảm Nắng Rồi!!!

Chị! Em Cảm Nắng Rồi!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327715

Bình chọn: 10.00/10/771 lượt.

ân thắc mắc

- Là 1 cái hang nhỏ ngay sát bở biển ở phía đông kia, nằm chìm hoàn toàn đáy
hang trong nước biển nhưng bên trong hang hoàn toàn khô ráo nên gọi là Hang Cạn,
cách đây 8 km, phải đi xe qua đó! – Thiên giải thích

- Hay nhỉ! Tớ muốn đi! – Hân nhảy nhót reo hò

- Em nữa! – Hoàng phụ họa

Thiên đành gật đầu bất đắc dĩ, rồi kéo cả đám quay về ngồi dưới bãi cát trước
khu nghỉ dưỡng của nhà mình cùng ngắm cảnh. Yến Nhi len lén ngồi xuống cạnh
Hoàng, nhưng chưa chạm đến nền cát, cậu đã đứng dậy chạy theo sóng thủy triều đi
xa, hào hứng nghịch nước, tham gia cùng Hân, Chi, Duy, Trần Duy, Khanh ở đó. Yến
Nhi thở dài, do Hoàng vô tình, hay không thích cô đây?

- Nghĩ gì thế? – Hải ngồi xổm xuống gần Yến Nhi, nhưng vẫn giữ 1 khoảng cách,
hỏi như không hỏi

- Không có gì! – Yến Nhi ảo não đáp lại, mắt nhìn chăm chăm xuống con cua
chết khô dưới chân

- Đừng có nghĩ ra kế hoạch ngu ngốc nào nữa! – Hải đột nhiên nói, ngữ diệu
vừa như cảnh cáo vừa như thản nhiên

- Sao cơ? – Yến Nhi khá hốt hoảng, vờ bình tĩnh hỏi

- Đừng nghĩ tôi không biết ý định của cậu trong mấy ngày gần đây. Cậu nghĩ
gây sự với Hân thì sẽ kéo được sự chú ý của Hoàng về mình à?

- Tớ….đâu có……tớ chỉ là…..

- Không cần thanh minh với tôi, dù sao tôi cũng không quan tâm cậu định làm
gì với Hoàng, nhưng….đừng đụng vào Hân! – Hải quay mặt nhìn đối diện Yến Nhi,
ánh mắt sâu thẳm như nhìn thấu tâm can người đối diện

- Sao…cậu quan tâm đến chị ta như vậy? – Yến Nhi thắc mắc hỏi lại. Điều này
cô đã cố gắng tìm lời đáp từ lâu, nhưng không thể nghĩ ra điều gì

- Cậu không cần biết! – Hải dứt ánh mắt, quay ra biển nhìn say sưa đám người
đang nô đùa trước mắt

- Lẽ nào…..- Yến Nhi nheo mắt, ngờ vực – cậu….thích chị ta?

-…………… – Hải im lặng không đáp

- Cậu cũng gọi thẳng tên chị ta nữa, đâu có gọi như với chị Chi?

- Cậu cũng không gọi Hân là chị, lẽ nào cũng thích Hân? – Hải đốp lại khiến
Yến Nhi cứng họng trong giây lát

- Nhưng dù sao…. – Yến Nhi hít sâu, mạnh dạn nói – cậu không nói lý do, tôi
sẽ tiếp tục làm cho đến khi mục đích của mình được thỏa mãn!

- …………………..

- Không nói gì là đồng ý nhé! – Yến Nhi khẽ cười, chống tay định đứng dậy

- Phải! – hải bỗng nhiên nói

- Hả?

- Tôi thích Hân đấy, có vấn đề gì không?

Hải nói dứt khoát, lại nhìn Yến Nhi với ánh mắt bốc hỏa. Yến Nhi chỉ biết
ngây ngốc nhìn Hải, không nói nên lời.

Phía xa, 1 người mắt nhìn về ánh trăng treo sáng vằng vặc trên bầu trời đêm,
môi khẽ vẽ nên 1 đường cong huyền ảo, như đang cười với trăng…………………



Trăng càng lúc càng lên cao, thủy triều cũng đánh vào bờ gần hơn, mạnh hơn,
mang theo làn gió đậm đà thổi mạnh vào bãi cát. Đêm dần buông, người cũng vắng
đi, không khí trở nên có phần lạnh lẽo. Chơi chán chê thỏa thích cũng đến lúc
phải về nhà nghỉ ngơi. Thiên không đưa bạn bè đi qua khu nghỉ dưỡng mà đi vòng
qua đường ven biển, vừa để cho các bạn ngắm cảnh, vừa tránh cảnh ăn uống tạp
nham ở khu nghỉ dưỡng trong thời gian này.

Bảo cho tay vào túi quần, chậm rãi bước từng bước cứ như nền cát kêu gọi níu
bước chân khiến anh không thể nhấc chân lên được vậy. Từ sau khi gặp lại Khanh,
tâm trạng của anh có chút rối bời, dường như không còn là mình của ngày bình
thường. Muốn nói chuyện, nhưng lại không biết nói gì, muốn hỏi thăm, nhưng lại
sợ động chạm đến nỗi đau cũ đang dần liền sẹo. Thành ra anh chỉ còn biết im
lặng.

Hân đi cùng Chi phía sau, thậm thụt lén lút, xì xào to nhỏ, chỉ trỏ không
ngừng về phía Bảo. Hân đã nói cho Chi biết về sự khác lạ của anh trai, nên giờ
cả 2 đang tính đến hỏi thẳng cho nhanh, đỡ đoán mò. Nhưng chưa kịp bước đến cả 2
đã thấy Khanh đi lùi lại, chò Bảo tiến đến gần, nói chuyện. Hai đôi chân đằng xa
phanh kít như phanh xe đạp, lom khom đi đến gần, vểnh tai nghe ngóng.

- Lâu không gặp, cậu khác thật đấy! – Khanh mở lời

- Vậy à? – Bảo cười nhẹ – còn cậu vẫn chả thay đổi gì cả!

- Haizzzz, sao ai cũng nói thế vạy nhỉ? – Khanh thở dài, làm bộ càu nhàu – ừ
thì tớ cũng không thấy mình khác, nhưng chả nhẽ….1 điểm khác cũng không có?

- Có chín chắn, trưởng thành hơn, nhưng vẫn như xưa, vẫn trẻ con như thế! –
Bảo cười tươi hơn khi nhớ lại quá khứ, nhớ lại Khanh của ngày xưa so sánh với
hiện tại

- Thế hử? Đâu có đâu chứ? – Khanh nhíu mày suy nghĩ – không nghĩ là sẽ gặp
cậu ở đây! Trùng hợp sao 2 đứa em của tụi mình lại quen nhau!

- Ừm! – Bảo không nói thêm gì khiến cả 2 chìm trong im lặng

- Cậu thật sự…..khác đấy có biết không? – Khanh nghiêm túc nói, quay sang
nhìn Bảo kỳ lạ

- Khác ư? Tớ vẫn thế mà! – Bảo chối

- Vẫn thế ở đâu? Bảo mà tớ biết vui tính, nói nhiều, hay pha trò, luôn là
người duy trì câu chuyện giúp tớ. Giờ tớ chỉ thấy Bảo trầm lặng, xa lạ thôi! –
Khanh nói hơi lớn, ngữ điệu có phần tức giận, thất vọng

- Ai cũng phải lớn, đều là ngườ