
ư có sợi dây vô hình gắn kết. Bình thường sẽ như thế. Nhưng…..tác giả lại
thích bất thường hơn ^^. Thời gian sau đó, Hân tiếp tục chơi trò trốn tìm, nhưng
đối tượng thay đổi từ Duy sang Hải. Nhờ đó, Hân quên bẵng đi vụ first kiss, tiếp
tục tự nhiên như ruồi với Duy. Ngược lại, thấy Hải là da mặt mất kiểm soát, chỉ
biết hiện đúng 1 màu: đỏ, hoặc đỏ lai hồng ^^.
Không một ai biết hôm đó Hải lôi Hân đi đâu, hai người xảy ra chuyện gì, ngay
cả Chi cũng mù mờ thông tin. Có ai nói đâu mà biết! Nhưng kệ, mọi chuyện cứ thế
lùi dàn vào dĩ vãng với những bận rộn trong học hành, rồi tất bật chuẩn bị dịp
trung thu. Thoắt cái chỉ còn 2 ngày nữa. Lần này trường sẽ tổ chức cho các em
học sinh ở Trung tâm Bảo trợ trẻ em của quận nơi trường chịu sự quản lý. Ngay từ
đầu tuần, các CLB đã họp liên miên để thống nhất lần cuối chương trình, rồi sau
đó thì lấy quỹ đóng góp chung mua sắm quà, bánh kẹp, vật dụng cần thiết. Trái
ngược với sự bận bịu của sinh viên năm nhất + năm hai, các anh chị lớn chỉ việc
ngồi nhàn hạ, chờ mong đến ngày diễn ra sự kiện rồi đập phá cùng các em nhỏ.
Hai ngày nay, Hân cũng không giáp mặt Hoàng, Hải, Yến Nhi, Chi trong hội sinh
viên cùng Thiên trong ban tổ chức cũng chỉ xẹt ngang vài lần rồi ai làm việc
nấy, thành ra hôm nay cantin thưa thớt chỉ còn 3 mẩu nhàn rỗi.
- Tổ chức chủ nhật này đúng không nhỉ? – Trần Duy trầm ngâm nhìn theo bóng
mấy sinh viên ôm đồm đủ thứ đồ trang trí vừa đi ngang qua, hỏi vu vơ
- Ừ, chủ nhật! Từ sáng tới tối! – Hân vừa nhai vừa nói
- Tôi không tham dự được! – Duy thở dài cái thượt, tiếc nuối
- Sao thế??? – Trần Duy thắc mắc
- Hôm đó nhà có việc, phải về từ thứ 7 cơ!
- Họp gia đình hử? – Hân ngẩng đầu lên cướp cốc nước trước mặt Duy như đúng
rồi, vừa uống vừa nói
- Ừ! – Duy chán nản chọc chọc khay thức ăn đã sạch trơn
- Họp gia đình? – Trần Duy có vẻ không hiểu cho lắm, đành hỏi tiếp, hi vọng
có ai giải thích cho
- Là thế này! – Hân ngồi ngay ngắn, giảng giải – gia đình Duy có truyền thống
sẽ họp đại gia đình, từ ông bà đến cháu chắt vào đúng trung thu hàng năm. Không
ai được phép vắng mặt! Tôi có tham gia ké một lần, năm lớp 11, nhỉ *quay sang
Duy hỏi*
- Họp gia đình phải đầu xuân năm mới chứ?
- Cụ bà nhà Duy quan niệm tết nhất tất bật, còn lo quan hệ xã hội dây mơ rễ
má bên ngoài, nên chọn rằm Trung thu để họp mặt, đảm bảo không ai có lý do từ
chối tham gia! – Hân tiếp tục nói tỉ mỉ
- Hay ta! Nhà tôi mấy năm mới họp 1 lần! – Trần Duy trầm trồ
- Ừ, nhà tôi cũng thế, năm mới thôi, không làm trung thu bao giờ! – Hân cũng
hùa theo
Cả hai tiếp tục tào lao đủ thứ, không để ý bản mặt chán chường thiếu sức sống
của Duy. Về nhà rồi lo quản đàn em họ nheo nhóc, nghĩ cũng nản. Đã thế năm nay
có vẻ Hân không về cùng cậu, rủ rê mãi cô cũng không đồng ý. Ai biết được năm
nay cậu vắng mặt chuyện gì sẽ xảy ra ngoài dự đoán chứ?
Xong xuôi bữa trưa, Trần Duy tiện đường cùng Duy đến sân bóng, còn lại mình
Hân tự do tự tại, thích làm gì thì làm. Bản tính lười ăn sâu vào xương tủy, Hân
lười nhác ngồi dựa lưng vào ghế đá, nhàn hạ ngắm xung quanh, không thèm có chút
xíu ý tưởng gọi là đi bộ cho…dễ tiêu hóa. Cứ ngỡ sẽ được yên tĩnh đánh 1 giấc
say sưa, Hân lại bị phá đám.
- Tưởng đi tập bóng? Quay lại làm gì thế? – Hân hơi hé mắt, nhận diện người
mới đến dưới ánh nắng buổi trưa chói chang
- Ờm, không đi nữa! – Duy ngồi xuống cạnh Hân, tiện tay đưa cho cô lon nước
ngọt
- Có chuyện gì muốn tâm sự hả? – Hân ung dung hỏi cứ như không hỏi, căn bản
cô hiểu quá rõ Duy đi
- Ừm, mấy hôm trước…Hải kéo bà đi đâu thế? – Duy nghĩ ngợi vài giây, quyết
định không nói vòng vèo xa xôi quá nhiều, cứ hỏi thẳng, dù gì Hân cũng biết thừa
cậu đang có chuyện suy nghĩ rồi
Mặt Hân thoáng đỏ, nhanh chóng đảo mắt qua hướng khác, đáp qua loa:
- Không có gì, vài chuyện lặt vặt thôi! Mọi người đã hỏi câu này cả chục lần
rồi, giờ còn hỏi nữa làm gì?
- Không có chuyện gì sao mấy hôm nay thái độ 2 người lạ thế? – Duy nhìn Hân
chằm chằm, nếu ánh mắt có thể khiến người ta khai thật mọi chuyện, chắc Hân cũng
bị bức nói sạch bách mọi thứ rồi
- Thái độ thế nào mà ông bảo lạ? – Tránh không được, đối diện là hay nhất,
Hân hùng hổ hỏi ngược lại Duy
- Thì….giống như…..hôm trước bà….tránh mặt tôi….sau cái vụ…. – Duy khựng lại,
không ngờ Hân sẽ hỏi lại như thế, nghĩ đến chuyện xảy ra gần đây, lại thấy xấu
hổ kinh khủng khiếp
- Vụ gì? – Vừa buột miệng hỏi, Hân đã thấy hối hận. Hix, trí nhớ ngắn hạn của
cô đã hại chính mình rồi.
Nói đâu có sai, nghe Hân vô tư hỏi câu đấy, mặt Duy rất nhanh trở nên u ám,
thoáng chốc gió lạnh nổi ầm ầm. Hân chột dạ, cẩn thận quan sát Duy. Nhìn cái mặt
kia, đảm bảo là giận rồi, còn giận vô cùng ý chứ! Có khi nào….giận quá lại tiếp
tục hành hạ cô như hôm bữa không? Sống lưng lạnh toát, Hân khẽ rùng mình, bản
năng trốn chạy bùng phát, và ngay lập tức biến thành hàn