
không có trong trẻo
như thường ngày mà có hơi run run..
Nhỏ Thy thấy tôi đến nhà nó thì nhiều lần gạn hỏi, nhỏ này thông minh hơn tôi có xíu à, tôi qua mặt nó dễ ợt. Tôi nói ông xã nó nhờ cậy a, nó cảm động thiếu điều ôm tôi
khóc.
Có điều sau đó nó về phòng gọi điện thoại, tôi nghi nó
gọi cho chồng nó. Một lúc nó quay lại nhìn tôi với ánh mắt không mấy cảm thông.
Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng không biết đi về đâu nữa a.
...
Hôm nay tự dưng anh Vĩnh mời tôi đi ăn ở nhà hàng nổi. Dù
sao tôi cũng tránh né anh Vĩnh mấy lần, nếu còn tiếp tục e rằng tạo cơ
hội cho đội quân tình địch tiến lên. Vì vậy tôi giả bộ thẹn thùng gật
đầu đồng ý.
Tế bào lãng mạn của tôi lại tích cực hoạt động, tôi hai mắt mơ màng nhìn ngắm cảnh vật hai bên bờ sông, quên mất rằng nhìn
nam chính mới là trọng điểm.
Anh Vĩnh lấy từ tay nhân viên phục vụ một bó hoa hồng, nở nụ cười mê người với tôi, tôi hơi ngượng đón lấy bó hoa chợt nghe lưng mình một luồng hơi lạnh, trực giác cho thấy có kẻ đang trong bóng tối theo dõi. Gần đây tôi coi phim hành động nên suy
nghĩ có phần quá mức bình thường.
Tôi quay đầu tìm kiếm, quả nhiên nhìn thấy không xa Củ cải đang ngồi cùng bàn với "thiên nga".
Tôi ôm bó hoa mà có cảm giác mình ngoại tình bị bắt quả tang, ánh mắt
Củ cải rất lạ, nhìn tôi như trách móc như đau khổ và giống như thất vọng dữ lắm.
Hai mắt chúng tôi chỉ giao nhau năm giây sau đó tôi
cụp mắt trốn tránh. Cũng từ giây phút đó tôi nghe trong lòng lo lắng và
sợ hãi, tôi không biết vì sao mình như vậy, nhưng quả thật tôi không thể nào thoải mái ăn uống nữa.
Anh Vĩnh nói chuyện với tôi rất
nhiều, tôi nghe mà như không nghe. Toàn bộ dây thần kinh tiếp nhận thông tin bị phong kín, cái đầu tôi so với tảng đá hay gáo dừa không khác
nhau là mấy.
Anh Vĩnh đưa tôi về nhà nhỏ Thy, tôi vừa bước
xuống xe bỗng anh kéo tay tôi lại. Tôi cả người đổ vào lòng anh. Anh
nâng cằm tôi lên, ánh mắt tha thiết. Anh dịu dàng nói: "Hân,..."
Không đợi anh nói hết câu tôi cái gì cũng không nghĩ, xô mạnh anh ra
hai tay che tai lại, chạy vụt vào nhà. Tôi biết sẽ nói với tôi câu gì,
vì vậy tôi sợ.
Tôi thừa nhận tôi vô cùng thích anh, rất thích,
thậm chí nghĩ đến nếu chúng tôi lấy nhau tôi sẽ hãnh diện nhưng phản ứng của tôi vừa rồi hình như theo quán tính. Chẳng lẽ sâu trong lòng tôi
không có yêu anh? Vậy tôi yêu ai?
Tất cả sự việc vừa rồi đều
không qua khỏi mắt nhỏ Thy, nó nhìn tôi nghiêm mặt nói: "Bây giờ chịu
nói chưa? Thật ra đầu đuôi như thế nào?"
Tôi cắn môi, mắt nhìn lòng bàn tay, sau đó bắt đầu kể cho nó nghe. Tôi kể, kể hết...
Tôi vừa dứt lời, nó lập tức hung dữ nhìn tôi mắng: "Đồ ngốc, đầu bà bị vô nước rồi phải không?"
"...", tôi dù không biết nó mắng cái gì nhưng hung hăng vậy chắc là lỗi này có liên quan đến tôi rồi.
Nó như vậy liền bỏ lại cho tôi một câu rồi đi về phòng: "Trong đêm nay
bà phải suy nghĩ ra cách phân biệt thế nào là thích? Thế nào là yêu cho
tôi?"
Tôi hoảng a. Nó có bầu còn hung hăng thế kia về sau đứa trẻ nhất định là xã hội đen a.
Theo lời nó nói tôi bắt đầu phân tích hai chữ "yêu" và "thích".
Theo như bài hát "luật cho người thay thế", tôi thấy người này phân
biệt theo cảm giác, vì vậy tôi theo cách đơn giản phân tích như sau:
Thích: là khi gặp người đó mình cảm thấy vui vẽ, đầu óc sẽ có hơi hồ
đồ, thấy người đó cười mình cũng cùng cười, thấy người đó buồn mình cũng buồn theo, nói chuyện hơi thiếu tự nhiên và thường muốn đi chơi, trò
chuyện thật nhiều với người đó.
Yêu: Dù người đó cách mình cả
500m, chỉ cần thấy bóng dáng hoặc nghe giọng nói thôi đầu tiên là tim
đập với tốc độ gần 200 nhịp/phút, lý trí ngừng hoạt động, tay chân lóng
ngóng, giọng nói run run, hơi thở khó khăn, ánh mắt mơ màng, nét mặt
ngây ngốc và luôn muốn cùng người đó ở chung một chỗ.
Vì thế
tôi tóm lại, theo trên mà suy luận, "yêu" là trạng thái ảnh hưởng đến cả con người, còn "thích" chỉ ảnh hưởng đến một vài bộ phận cơ thể.
Sau khi đưa ra kết luận này tôi còn nhận ra một việc vô cùng khủng bố
nữa, theo cái này thì tôi đối với anh Vĩnh là "thích" nhưng hình
như...hình như...đối với Củ cải có một chút ...giống "yêu".
Lập luận này làm lòng tôi nhất thời có một tảng đá đè nặng. Phải chi tôi
không có yêu Củ cải còn đỡ, vì như vậy thì tôi không có gì phải suy
nghĩ. Đằng này tôi biết mình bắt đầu có hơi yêu hắn thì chính là thời
điểm chuẩn bị ra tòa ly hôn rồi.
Tại sao tôi sớm không phát hiện, muộn không phát hiện lại đúng thời điểm này thì nhìn ra?
...
Cả đêm tôi cũng không ngủ, một đứa mê ngủ như heo mà suốt đêm đôi mắt
trừng trừng nhìn lên trần nhà thì cũng biết chuyện lạ thế nào rồi? Tôi
nghi ngờ rằng ngày mai ông trời mọc hướng Tây.
Hậu quả của một
đêm mất ngủ chính là nét mặt bơ phờ, quầng mắt thâm đen, đôi mắt lờ đờ
và cả người thì vô lực. Đáng tiếc lúc này không c