80s toys - Atari. I still have
Cậu Là Ai? (Su)

Cậu Là Ai? (Su)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324420

Bình chọn: 10.00/10/442 lượt.

chăm sóc bác đã hiểu! Bác chỉ muốn
con bé được vui vẻ và hạnh phúc, bác cũng đã từng mong cháu sẽ là người
mang đến hạnh phúc cho con bé… Bác thực sự mong hai đứa sẽ yêu nhau….

Nhật Nam nhìn ông, suy nghĩ của ông cũng giống như của ba cậu.

- Con bé còn quá nông nổi, nó chỉ nghĩ đến điều nó mong muốn mà không
nghĩ kĩ đến hậu quả ! Bác là một người già cả, chính bác mới là người có lỗi khi đã dung túng nó làm điều sai trái…

- Bảo Ngọc nó chỉ mong được cháu yêu thương, đó là một mong muốn chính
đáng xuất phát từ một trái tim yêu cháu thật lòng và trong sáng…. Cháu
đừng quá tàn nhẫn với con bé! Nó sẽ không thể chịu được…

Nỗi giận trong lòng Nhật Nam nhẹ đi dần. Cậu cũng không muốn trách Bảo
Ngọc nữa, quan trọng là cậu đã tìm thấy Thanh Linh, điều đó có ý nghĩa
hơn tất cả… Dù Bảo Ngọc làm cậu thực sự phẫn nộ nhưng nó vẫn là em của
cậu, cậu luôn mong nó sẽ tìm được hạnh phúc của mình…. Dù con bé có làm
gì sai thì nó vẫn cứ là gia đình của cậu….

- Cháu hiểu rồi!- Nhật Nam nhìn ông John- Cháu cũng không muốn trách con bé! Hãy nói với con bé là cháu luôn yêu quý và mong nó được vui vẻ,
hạnh phúc… Còn bây giờ cháu phải đi tìm Thanh Linh! Bác hãy chăm sóc con bé hộ cháu!

Ông John mỉm cười:

- Ừm!

- Cảm ơn bác!- Cậu nhìn ông cười rồi bước đi.

Con đường phía trước….

Có một người đang chờ cậu….



10h tối

Thanh Linh khoác túi lên vai, một ngày làm việc mệt mỏi cuối cùng cũng đã kết thúc.

- Hôm nay vất vả quá Thanh Linh!

- Em về cẩn thận nhé!

- Vâng! Cảm ơn các chị nhiều! Em về trước đây!

Chào các chị trong quán, Thanh Linh bước ra ngoài…. Con gió đêm khẽ thổi luồn nhẹ vào tóc nó mát lạnh… Thật là dễ chịu….

Bước chậm trên con đường về khu kí túc, Linh khẽ thở dài….Cảm giác yên lặng không bao giờ làm nó thấy thoải mái..

Bước qua công viên….

Chiếc xích đu khẽ đung đưa trong gió….

Thanh Linh mỉm cười, bước đến và ngồi xuống….

Lâu lắm rồi nó không ngồi trên một chiếc xích đu…

Ngước lên nhìn bầu trời đêm, đẹp quá! Những ánh sao lấp lánh dù đã bị
những tòa nhà cao tầng che khuất đi ít nhiều…. Giữa một nơi cuộc sống
hối hả như thế này, nó vẫn có thể tìm được những không gian yên tĩnh…

Thấm thoắt mà đã gần nửa năm từ ngày nó đến đây… Cuộc sống cứ thế trôi
đi không chờ đợi ai cả… Những tháng ngày đau khổ của nó cũng đã qua đi…
Dù đã có những lúc nó không thể khống chế được cảm xúc của mình, nó đã
muốn bay ngay về Việt Nam, muốn được nhìn thấy Nhật Nam và nó sẽ giữ cậu thật chặt…

Cuối cùng nó đã không làm thế….

Nó không có đủ dũng khí để làm thế...

Bầu trời sao nhòa dần đi trước mắt nó….

Nước mắt từ đâu chảy xuống vô thức….

Giống như một màn sương mỏng

Nỗi đau không còn làm trái tim nó nhói đau mà làm nó đóng băng lại…

Chỉ có nước mắt là cứ rơi khi nào nó muốn….

Khẽ gạt nước mắt trên mi, Thanh Linh mỉm cười, nó biết giờ này Nhật Nam
đang rất hạnh phúc vui vẻ… Như vậy là được rồi… Mặc dù đã có lúc trái
tim ích kỉ của nó mong muốn cậu sẽ xuất hiện trước mặt nó! Nó cũng không biết mình đã tưởng tượng ra điều đó biết bao nhiêu lần…. nhưng cuối
cùng sự thật thì chỉ có đôi mắt buồn và hơi thất vọng.

Đứng dậy, nó quay lại, khẽ lau nước mắt…..

Một hình ảnh giống như ảo ảnh…

Toàn thân nó bất động…

Bàn tay dừng lại trên mi mắt….

Đôi mắt mở to ngỡ ngàng…..

Phịch!

Chiếc túi trên tay nó rơi xuống….

Nếu có một con đường dẫn em đến với anh….

Hãy để trái tim cùng dẫn lỗi

Nếu có một giây ánh nhìn ta dành cho nhau làm trái tim tan chảy..

Hãy gọi tên em như con sóng hiền hòa


…………………………………….

Nhật Nam đứng đó, nhìn nó không dứt, cậu đút tay vào túi một cách bình thản nhưng đôi mắt cậu đang dậy sóng….

Cậu bước lại thật gần…

Thật chậm….

Đến khi hai người đã đứng cạnh nhau rất gần….

Thịch! Thịch! Thịch!

Tiếng hai trái tim đang cố tìm lại nhịp đập chung của chúng!

Đôi mắt Thanh Linh vẫn mở to nhìn cậu ngỡ ngàng, từ đôi mắt trong vắt dưới bầu trời đêm đó, những giọt lệ long lanh chảy xuống….

Điều này có thể là thật sao?

Nhật Nam đang đứng trước mắt nó…hay chỉ là ảo ảnh?

Đối diện anh là một trời thương nhớ

Khoảng cách mong manh ru ánh mắt ngọt ngào...

Trong đáy mắt là muôn vàn con sóng...

Chất chứa yêu thương và những nỗi mong chờ


- Anh….- đôi môi nó mấp máy muốn nói điều gì đó nhưng không thể nói được.

Đôi tay Nhật Nam ôm chầm lấy Thanh Linh một cách vội vã, siết chặt…Tiếng cậu nhẹ như một cơn gió:

- Em đợi anh có lâu không? Anh đến rồi đây… Và anh sẽ đưa em về nơi chúng ta thuộc về…

Đôi mắt Thanh Linh mở to sửng sốt, giọng nói đó đã bao lâu rồi nó không
được nghe thấy… Trong đó chất chứa biết bao tình cảm, nỗi