
lầm rầm trong miệng, đá một phát thật mạnh
vào cánh cửa, nó quay người định bước đi thì nó phát hoảng nhìn thấy
Nhật Nam đã đứng trước mặt nó từ bao giờ.
- Này, cậu có biết đá vào cửa nhà người khác như thế sẽ bị phạt rất nặng không?
- Óa!!!!!- nó giật thót- sao cậu lại ở đây?
- Đây là nhà tôi mà!- Nhật Nam cười nhe răng
Hết thuốc chữa!!!!!!
Bước vào trong nhà , Thanh Linh đứng nhìn quanh, một cái gì đó hiu quạnh và cô đơn len lỏi vào trong tâm trí của nó. Trước mặt nó là một không
gian khá rộng, một cửa kính lớn nhìn thấy rõ cả thành phố đang sôi động
bên dưới, nhưng bên trong căn phòng lại rất u tối…. chỉ có một bộ salon, một cây đèn chụp cao, một giá sách và trên tường vài bức tranh.
Thanh Linh nhìn theo Nhật Nam đang bước vào gian bếp, trên tay xách hai
túi lớn. Một cảm xúc gì đó làm mắt nó cứ nhìn theo cậu và cảm thấy sự cô đơn đang bám theo cậu, nó tò mò về Nhật Nam, vì sao cậu lại sống ở đây
chỉ có một mình? Những câu hỏi cứ hiện lên lởn vởn trong đầu nó, Nhật
Nam đang hiện ra trước mắt nó là một con người bí ẩn. Cậu ta đã làm bạn
với nó trong một thời gian dài, giúp đỡ nó rất nhiều nhưng nó thì chưa
biết gì về cậu cả.
- Này, cậu còn đứng đó làm gì?- Nhật Nam nói- Mau đi dọn dẹp và nấu cơm cho tôi đi! Tôi đi tắm đây!
- Ừ!- nó giật mình đáp ngẩn ngơ.
Nó bối rối bước lại gần gian bếp, Nhật Nam cười vui vẻ, đột nhiên cậu đi qua và giữ vai nó lại, nói thầm vào
tai nó:
- Tôi rất muốn được ăn cơm cậu nấu!
Mặt nó bỗng nhiên đỏ bừng, tay nó huơ loạn trong không khí như đỉa phải vôi.
******************************88
Căn hộ khá rộng rãi nhưng dường như chủ nhân không thể hiện tình yêu với nó một chút nào. Thanh Linh cầm cây chổi lau nhà đi khắp một lượt, tất
cả những gì nó cảm nhận được là trống trải, ngoài những vật dụng cần
thiết thì không có lấy một đồ vật trang trí nào: phòng ngủ có một chiếc
giường, phòng học có một chiếc bàn, một giá sách, phòng thay đồ có một
chiếc tủ và một chiếc gương dài…
Bước vào đâu nó cũng cảm thấy ngột ngạt khác với gia đình nghèo nàn của nó, dù thật tồi tàn nhưng nó có một đứa em nghịch ngợm luôn thích những đồ vật xinh xắn, một bà mẹ yêu cái bếp của mình và căn nhà lúc nào cũng tràn đầy ánh sáng vàng ấm áp… Nhưng ở đây thì ngược lại hoàn toàn, lạnh lẽo và cô đơn… Đột nhiên nó thấy Nhật Nam với nó là một ai đó thật xa
lạ, ngoài việc cậu ta luôn giúp đỡ nó, làm những điều vớ vẩn ( ngĩ đến
đây nó muốn đập cho cậu một trận ) thì nó không biết gì về cậu hết… hoàn toàn không biết gì cả!
Linh dừng lại trước bức tường bằng kính lớn! Sống ở một nơi xa hoa nhưng sao cảm giác như chỉ có một mình trên thế giới này? Cậu là ai hả Nhật
Nam?- nó thở dài.
Sau khi lau dọn xong, nó tiến về gian bếp. Dường như cũng đã lâu lắm rồi cậu ta không đụng đến nó, trên bàn là những lớp bụi dày, bát đũa cũng
thế, tủ lạnh trống trơn… Nó thở dài, cất những đồ ăn cậu vừa mua vào tủ, nó bắt đầu lau dọn và nấu nướng… Có lẽ nó không phải là một đầu bếp
cừ, nhưng nó hi vọng việc nó đang làm sẽ có ý nghĩa gì đó đối với cậu
ta. Linh mỉm cười…
Nhật Nam đứng lặng trước cửa nhà tắm, cậu đã đứng ở đó được một lúc lâu. Nhìn cánh Thanh Linh tất tả
chạy ngược chạy xuôi làm cậu thấy buồn cười. Đây là lần đầu tiên cậu đón một vị khách bước vào căn nhà này, mà đó lại là một cô gái… Không biết
điều này là khởi đầu cho một điều tốt đẹp hay cậu sẽ lại xoáy nó vào
vòng luẩn quẩn của cuộc đời mình….
- Cậu ăn đi chứ? Sao lại nhìn tôi?- nó giục
- Tôi không ngờ cậu lại là một đầu bếp dở tệ thế này!!!- Nhật Nam phá
lên cười làm nó chín dừ cả mặt. Từ ngày đi làm thêm, nó không có thời
gian quẩn quanh bên bếp với mẹ nó nữa, làm sao mà nó có thể nấu ngon hơn được.
Nó bặm môi, không trả lời, nó cảm thấy hương vị cũng đâu đến nỗi tệ,
thậm chí nó còn đưa cả tình cảm vào đó… nghĩ đến đây nó giật mình đánh
thót!
Tình cảm!!!!....
Nó tròn mắt ngước lên nhìn Nhật Nam, cậu chỉ nói chê thế thôi nhưng có
vẻ như đang ăn rất ngon lành, thậm chí ăn liên tục, chẳng thèm ngẩng mặt lên xem mặt nó đang chuyển sang màu gì.
Đôi đũa dừng lại trên môi nó, nó thấy thần cả người…
Phải chăng mình thích cậu ta?
Không….
Mình chỉ cảm thấy thương cảm khi hiểu một chút về cậu ta thôi…
Dù nghĩ vậy, nhưng nhìn Nhật Nam ăn những món ăn nó nấu một cách vui vẻ
thế kia lại làm nó không thể kìm giữ được một cái rung nhẹ trong lòng.
- Này….- nó gọi
Nhật Nam quay sang nhìn nó:
- Hửm?
- À….- nó bối rối cúi xuống bát cơm của mình, nó muốn hỏi cậu rất nhiều
nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu và nên hỏi điều gì. Cuối cùng thì nó lại nói- … tôi chỉ muốn biết cậu có thích bánh kem không?
- Cậu sẽ làm cho tôi ăn?- Nhật Nam cắn đũa, nhìn nó bằng ánh mắt long lanh như chờ đợi.
Nó chuyển ngay sang tư thế phòng thủ khi nhìn thấy Nhật Nam.
- Cậu… đang làm bộ mặt k