Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329453

Bình chọn: 7.00/10/945 lượt.


“Có chuyện đấy sao?”, Tư Tồn hận một nỗi không thể tìm được lỗ nẻ nào để
chui xuống. Mới nửa năm trôi qua, cô đã lên báo hai lần. Lần đầu tiên là chuyện cô bị ngất trong ngày thi đại học, bị họ viết thành kì thi vô
cùng khốc liệt khiến thí sinh không đủ sức chống chọi, cô trở thành điển hình của những thí sinh cá biệt có tô" chất tâm lí yếu kém. Lần thứ hai là việc cô tham gia vũ hội, nhưng mới nhảy được năm phút đã bị lên báo
rồi.

Không ngờ chuyện ấy khiến đám sinh viên mới sôi nổi hẳn lên, họ nhao nhao đòi Tư Tồn dạy khiêu vũ. Tư Tồn sợ toát mồ hôi, nếu còn
nhảy nữa thì chẳng phải cô sẽ phải chịu oan ức hay sao? “Nói cho các em
biết, Khoa Địa chất có một người tên là Giang Thiên Nam khiêu vũ cực kì
giỏi, các em nên tìm anh ấy mà học hỏi”.

Một người âm thầm lặng
lẽ như Tư Tồn đạt thành tích cao nhất Khoa khiến phòng 302 cũng có chút
thay đổi nhỏ. Chị cả Lưu Anh - người luôn luôn cần mẫn nhất phòng bắt
đầu có ý xa lánh Tư Tồn. Mỗi sáng, chị không cùng mọi người đọc tiếng
Anh nữa, mà một mình dậy sớm ôm sách đến giảng đường tự học.

Vu Tiểu
Xuân nói với Tư Tồn: “Lưu Anh học ngày học đêm những mong đỗ đầu toàn
Khoa, ai dè ba vị trí đầu tiên đều không có tên chị ta nên nhất định chị ta ghen tị với cậu đấy”.

“Chị Lưu Anh không phải là người như thế đâu”, Tư Tồn lạnh nhạt nỏi.

Tư Tồn vẫn đều đặn lên lớp đúng giờ, nỗ lực học tập, thời gian rảnh rỗi
thì lên thư viện học bài. Bài vở năm thứ hai không còn bộn bề như năm
thứ nhất nữa nên hội Kịch nói, hội Văn học, Truyền thông... đều đến tìm
cô. Nghe nói khi tham gia những hội này sẽ phải dành hết thời gian cuối
tuần nên cô không nghĩ ngợi nhiều mà từ chối mọi lời mời.

Cô giới thiệu Tô Hồng Mai tham gia hội Kịch nói, Vu Tiểu Xuân tham gia Ban
truyền thông, Trương Kế Phương, Đổng Lệ Bình nhập hội Văn học. Lưu Anh
tuy không chịu tham gia đoàn hội nào nhưng cũng đồng ý viết bài cho hội
Văn học. Ai nấy đều bận rộn với việc của mình, chỉ riêng Tư Tồn cứ đến
cuối tuần là lặn không sủi tăm, cô chỉ giải thích ngắn gọn một câu với
các chị em trong phòng: “Mình về thăm nhà họ hàng”.

Tư Tồn bắt xe buýt ở trạm dừng ngoài cổng trường, chỉ qua ba trạm nữa là tới Cục Dân
chính. Cuối tuần nào cô cũng đến cổng Cục Dân chính đợi Mặc Trì tan tầm, và rồi chẳng mấy chốc đã làm quen được với bác bảo vệ La, không những
được thưởng thức trà thơm của bác mà còn được cùng bác đánh cờ. Bác La
đánh cờ chẳng có chiến thuật gì khiến Tư Tồn vô cùng thích thú.

Khi bị Tư Tồn chiếu tướng, bác La cười ha hả: “Cô bé này chơi cờ ngày càng khá đấy”.

“Ván này là cháu gặp may, bác cháu mình lại chơi một ván nữa đi”, Tư Tồn cười nói.

“Cô bé biết nói chuyện đấy nhỉ”. Bác La được Tư Tồn nịnh vài câu liền cười
tít mắt, sau rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền nói với cô: “Chiều nay có bưu kiện gửi đến cho Tiểu Mặc, để bác đi lấy cho cháu nếu không lát
nữa lại quên mất”.

Bác La lấy ra từ góc tường một bưu kiện to như chiếc túi dứa, được bọc kĩ lưỡng, cẩn thận. Trên vỏ ngoài có viết mấy
dòng chữ tròn trịa: Bắc Kinh... Ớ Bắc Kinh, Tư Tồn chỉ quen biết Tịnh
Nhiên, Từ Lan và Giang Phinh Đình. Trực giác phụ nữ mách bảo cho cô biết rằng, bưu kiện này chính là do Giang Phinh Đình gửi đến. Cơn ghen của
Tư Tồn bấy lâu vẫn như than nóng ủ trong lò, giờ chỉ cần một ngọn gió
thổi vào thì lập tức bùng lên thành ngọn lửa rừng rực. Hóa ra Giang
Phinh Đình vẫn chưa nguôi ý đồ cướp chồng cô, lại còn viết thư, gửi đồ
cho Mặc Trì nữa chứ!

Tư Tồn hận một nỗi không thể xé tan hộp bưu
kiện thành nhiều mảnh ngay lúc này. Dù đã cố gắng kiềm chế nhưng lửa
ghen đang cháy hừng hực khiến lồng ngực cô chẳng khác nào đang đánh
trống trận. Cô hít thật sâu và tự nhủ, mình là sinh viên đại học, mình
không thể làm như vậy được, hẵng đợi Mặc Trì ra rồi tính!

Song từ lúc ấy, Tư Tồn chẳng còn tâm trí đâu mà chơi cờ, cô bị bác La chiếu
tướng ba ván liên tiếp, cuối cùng cũng chờ được đến lúc chuông reo. Tư
Tồn vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng bảo vệ, xông ngay tới trước mặt Mặc Trì.

“Anh có bưu kiện này!”, Tư Tồn giận dỗi dúi bưu kiện
vào tay Mặc Trì. Mặc Trì nhìn qua địa chỉ là hiểu. Thôi xong rồi, cô
nhóc này lại chuẩn bị nổi cơn tam bành rồi đây.

Trên đường về
nhà, Tư Tồn bỏ Mặc Trì lại phía sau, hùng hổ đi trước. Đột nhiên, một
tiếng phanh gấp chói tai từ phía sau lưng đập vào tai cô. Tư Tồn hoảng
hốt giật mình quay người lại. Không lẽ Mặc Trì xảy ra chuyện rồi sao? Cô len vào giữa hai dòng xe xuôi ngược, chạy về phía sau, ôm lấy Mặc Trì
đang đứng đợi xe ở lề đường, nhìn anh từ đầu tới chân: “Anh có sao
không? Có ai va vào anh không?”

Mặc Trì ngẩn người ra không hiểu gì: “Anh đang đứng ở đây đợi qua đường, làm gì có ai chạm vào anh!”

Tư Tồn như người chợt tỉnh cơn mơ, nhận ra Mặc Trì vẫn an toàn, liền lí nhí nói: “Lúc nãy em nghe thấy có tiếng phanh gấp”.

Hóa ra cô tưởng anh bị đụng xe! Mặc Trì bĩu môi, đưa tay chỉ về phía đường
bên kia. Một chiếc xe đạp đi ngược chiều và một ch


Duck hunt