
đang cố nén đau, Tư Tồn vội vàng giúp anh
xoa bóp chân.
“Anh biết em rất quan tâm đến anh nhưng em cứ yên
tâm, anh biết phải làm gì với đôi chân này, không sao đâu. Em thích ăn
món gì, anh sẽ gắp cho em” Mặc Trì nắm chặt tay Tư Tồn. Anh thấy đôi tay của cô vừa mềm mại vừa nhỏ nhắn, hoàn toàn không giống bàn tay của một
cô gái đã từng làm việc nhà nông chút nào.
“Món nào em cũng
thích. Anh cũng mau ăn đi”, Tư Tồn nhanh nhẹn gắp cho Mặc Trì chút rau,
nhưng ngay lập tức cô lại thẹn thùng cúi đầu.
Mặc Trì mỉm cười
mãn nguyện, cảm thấy thức ăn cô gắp cho mình ngon vô cùng. Anh cũng gắp
một miếng đưa lên miệng cô. Tư Tồn ban đầu có chút e ngại, nhưng ngay
lập tức cũng quen với sự gần gũi đó, liền mở miệng ra. Không ngờ thức ăn chưa vào được miệng, Mặc Trì đã đưa đũa ra xa. Tư Tồn hoài nghi, thử
tiến tới gần hơn chút nữa thì đôi đũa càng bị giật ra xa hơn. Biết mình
bị trêu chọc, Tư Tồn liền giữ chặt tay anh rồi hé đôi môi, toàn bộ thức
ăn đã ở trong miệng cô. Mặc Trì cười lớn, Tư Tồn vờ nắm chặt tay đánh
anh: “Ai bảo anh không cho em ăn?”. Hai người cùng cười nói râm ran,
chuyện trò vui vẻ.
Mặc Trì mải vui, đến giữa bữa ăn mới chợt nghĩ đến một thứ. “Đợi anh một lát nhé, anh sẽ cho em thưởng thức một loại
đồ uống vô cùng mới lạ”. Nói rồi Mặc Trì đứng dậy, kéo “ngăn tủ” màu
trắng ra, khom người lục lọi cái gì đó bên trong.
“Đó là cái gì vậy?”, Tư Tồn nhớ trước đây cô chưa từng thấy cái tủ này trong nhà.
“Đây là tủ lạnh, anh mới mua đấy”, Mặc Trì trả lời mà không quay đầu lại.
Anh lấy ra một chai nước màu vàng, mát lạnh đưa cho cô.
“Đây là thứ gì vậy?”, Tư Tồn hiếu kì, nhìn thấy một lớp tuyết mỏng đã phủ lên bề mặt của chai nước lạnh.
“Bia đấy.Hôm nay bọn mình uống một chút, coi như thiết đãi em!”, nói rồi Mặc Trì liền bật nắp chai.
“Em không uống rượu đấu, cay lắm!”, Tư Tồn lấy tay che miệng. Còn nhớ ngày
nhỏ, chỉ mới nhúng chiếc đũa vào cốc rượu của bố và thử nếm một chút mà
vị rượu cay nồng đã xộc thẳng lên mũi, khiến Tư Tồn chảy cả nước mắt
nước mũi rồi.
Mặc Trì phì cười, anh nói: “Bia không cay đâu”, rồi rót bia vào cốc cho cô.
“Rượu gì mà rượu lại không cay?”, Tư Tồn không tin: “Anh đừng nghĩ rằng người nông dân cái gì cũng không biết nhé.”
“Đây là rượu nước ngoài, không cay, còn không say nữa kia”, Mặc Trì nói. Tư
Tồn lập tức thấy hứng thú, cô đưa cốc bia lên miệng và uống liền một
ngụm to.
“Đắng quá!”: “Rượu” này đúng là không cay cũng không ngon lắm, nhưng cô rất thích.
“Đó là vị đắng nhẹ và cay nồng của lúa mạch. Thế nào, em có thích không?”
“Rất mát”, Tư Tồn vừa uống ừng ực vừa chép miệng.
“Tửu lượng của em cũng khá đấy chứ!”, Mặc Trì giơ ngón tay cái lên tán dương cô.
Tư Tồn uống bia như bị nghiện. Cô liên tục nâng cốc và đòi Mặc Trì chạm
cốc với mình. Càng uống, đôi mắt cô càng long lanh, khuôn mặt tròn càng
ung hồng mãi lên. Mặc Trì thấy cô vui vẻ, không nỡ ngăn lại, vả lại đằng nào uống bia cũng chẳng thể say được.
Tư Tồn lại uống cạn cả cốc bia. Đúng lúc Mặc Trì gắp cho cô một miếng thịt, cảm thấy vô cùng hạnh
phúc cô liền vùi đầu vào lòng anh. Bình thường, Tư Tồn có bao giờ chủ
động gần gũi với anh như vậy đâu. Trong lòng Mặc Trì không ngừng cảm tạ, bia đúng là một thứ đồ uống kì diệu.
Tư Tồn nghiêng đầu nhìn Mặc Trì bằng ánh mắt ngọt ngào. Cô di chuyển ngón tay trên từng đường nét
khuôn mặt anh: “Mặc Trì, trông anh quả thật rất đẹp, đôi lông mày sắc
nét, phong độ thanh thoát. Người em đang nói đến chính là anh đấy...”
“Đúng là sinh viên khoa Trung văn, em dùng nhiều tính từ quá”, Mặc Trì mỉm cười, xoa nhẹ lên bàn tay cô.
Ánh mắt Tư Tồn trở nên mơ màng, cô hốt hoảng nói: “Nhưng sao anh lại biến thành hai người vậy?”
“Hả?”, Mặc Trì khua khua tay trước mặt cô: “Em không sao đấy chứ?”
Tư Tồn định thần lại, chăm chăm nhìn Mặc Trì. Một lát sau, cô bật cười khanh khách: “Mặc Trì, em nghĩ mình đã uống say rồi”.
Mặc Trì dở khóc dở cười nhìn ánh mắt mơ màng của cô, quả thật cô đã uống
quá chén rồi. Tư Tồn bỗng nhiên cười liên hồi, không ngưng lại được. Mặc Trì ôm lấy hai vai Tư Tồn, giúp cô đứng dậy: “Xem ra, em đã uống say
thật rồi, mau theo anh về phòng nghỉ thôi”.
“Không! Em không say!”,
Tư Tồn đứng thẳng người trả lời: “Em tỉnh lắm, đồng chí Mặc Trì nói uống bia không say nên tôi nhất quyết không say!”, rồi người cô bắt đầu ngả
sang một bên.
Sợ cô ngã, Mặc Trì vội ôm chặt lấy cô. Trước mắt
anh bây giờ là hình ảnh của một cô gái với đôi mắt mơ màng, khuôn mặt
hồng hào, đôi môi đỏ mọng nhìn vô cùng đáng yêu.
“Em thật sự
không say”. Tư Tồn vội vàng gạt cánh tay Mặc Trì ra để chứng tỏ mình
không say: “Em nhận ra đây là món thịt gà Cung Bảo, cá giấm Tây Hồ, kia
là ngân nhĩ xào, cà chua trộn... tên kiểu gì thế này, để em đổi tên cho
nó, gọi là núi lửa tuyết được không?”
Cái tên như thế mà cũng
nghĩ ra được! Mặc Trì giữ thăng bằng cho cô và dỗ dành: “Em đúng là t