Teya Salat
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327431

Bình chọn: 7.5.00/10/743 lượt.


thân Tư Tồn chưa từng có cơ hội nhìn kĩ Mặc Trì, nhưng cứ nhìn Tịnh
Nhiên xinh đẹp như hoa trước mặt cô đây mà suy ra, hẳn là dung mạo của
anh trai Tịnh Nhiên cũng cực kì anh tuấn.

Tịnh Nhiên vẫn thao thao bất tuyệt: “Chị có phát hiện ra rằng, tính khí anh ấy tuy tệ nhưng lại không hề cáu kỉnh với em không?”

Tư Tồn nhớ lại, thấy quả đúng như những gì Tịnh Nhiên nói.

“Chị có biết vì sao không?”, Nụ cười trên môi Tịnh Nhiên dần tắt, giọng cô
cũng trầm hẳn xuống: “Bởi, người hại anh ấy mất đi chân trái năm đó
chính là em. Vì không muốn em cả đời mang nỗi ăn năn trong lòng mà sống, nên anh lúc nào cũng đối xử tốt với em”.

Tư Tồn ngạc nhiên, mở lớn hai mắt, buột miệng hỏi: “Sao lại là em?”

Tịnh Nhiên vùi mình xuống gối, ánh mắt ngập tràn sự hối hận và tội lỗi. Im
lặng một hồi cô mới chầm chậm kể: “Năm 1969, khi đó em mới lên mười, còn anh ấy bước vào tuổi mười ba. Một đêm nọ, ba mẹ bất ngờ bị giáng chức,
nhà cửa bị niêm phong, anh trai cùng em và ba phải chuyển đến sống tại
ngôi làng của chú Cù, là thư kí trước đây của ba em”.

Sinh ra và
lớn lên ở nông thôn, lại là con gái một gia đình bần nông, Tư Tồn chưa
từng gặp phải, thậm chí chưa bao giờ tưởng đến tất cả những điều Tịnh
Nhiên nói.

“Chẳng bao lâu sau đó, chú Cù cũng bị giáng chức, còn
lại mỗi mình thím ngày ngày nai lưng làm việc, lo bữa ăn cho cả hai gia
đình. Nhờ vậy, nhà em mới không bị chết đái. Còn nhớ, ngày đó, trẻ em
trên phô" đều được tham gia lực lượng Hồng vệ binh hoặc Hồng tiểu binh,
nhưng em và anh trai đều không có tư cách tham gia. Bởi ba mẹ bị xếp vào hàng lãnh đạo Tẩu tư phái2, bản thân bọn em thuộc vào nhóm “Năm phần tử xấu”3. Bọn trẻ đứa nào đứa nấy cũng ức hiếp em, thế nên anh đã đánh
nhau với bọn chúng không ít lần. Hồi ấy, tuy vóc người anh cao to, khỏe
mạnh nhưng tụi trẻ đó ỷ đông hiếp yếu, đánh anh đến bầm dập cả mặt mày.
Đêm đêm, khi em chỉ biết trốn dưới chăn để khóc, anh đến bên dỗ dành và
nói rằng: “Bất kể thế nào, anh cũng sẽ không rời xa, sẽ luôn bên cạnh
bảo vệ em”.

Tư Tồn chăm chú nghe Tịnh Nhiên kể. Cô không ngờ
rằng, dưới lớp băng giá lạnh ấy lại là một Mặc Trì vì em gái mà sẵn sàng xả thân như vậy.

2. Phái chủ trương đi theo con đường Tư bản chủ nghĩa.

3. Địa chủ, phú nông, phần tử phản cách mạng, phần tử xấu, phần tử theo cánh hữu.

“Bạn bè em đều trở thành Hồng vệ binh, được đeo phù hiệu đỏ, trông vô cùng
oai phong. Em quá thích những chiếc phù hiệu xinh xắn ây nên đã xin
chúng. Nhưng chúng không những không cho, còn mắng em là loài chó tạp
chủng. Tức giận vô cùng, em liền chửi nhau với chúng. Bọn chúng liền lấy đá ném em, lại còn đánh em nữa. Lúc đó, anh ở đâu xuất hiện như một vị
thần, đẩy em ra sau, lấy thân mình cản những viên đá đang rào rào ném
tới, rồi kéo em chạy về nhà. Nhưng cả hai chúng em đều không ngờ, phía
sau một nhóm Hồng vệ binh đuổi tới, không nghe anh giải thích lấy một
lời mà cứ thế cầm thuổng đánh tới tấp. Thấy tình huống không hay, anh
đẩy em đi, bảo em mau chạy trốn. Trong cơn hoảng loạn bỏ chạy, em vẫn
nhìn thấy vô số nắm đấm, gậy gộc cứ thế trút xuống người anh”.

Vì ẩu đả với Hồng vệ binh, Mặc Trì bị liệt vào tội chính trị và bị tống
vào trại tạm giam. Lúc ấy, anh đã bị thương rất nặng, bởi một thân một
mình sao có thể chống chọi nổi với đám đông cuồng loạn kia. Trên đầu máu me đầm đìa, toàn thân đầy vết thương, ngực đau đến nghẹn thở, chân phải hình như bị gãy, đau như kim châm muôi xát, nhưng nghiêm trọng nhất vẫn là chân trái vì đầu gối bị thuổng sắt chém sâu nhìn thấu cả xương. Ngưu Côn ở úy ban Cách mạng lại không đồng ý cho bác sĩ đến chữa trị, nên
chưa đầy mấy ngày sau, vết thương đã thối rữa rồi bốc mùi.

Thấy
anh đáng thương, cai tù liền lén lút rỉ tai, khuyên anh nói vài câu mềm
mỏng với Ngưu Côn để có cơ hội được đưa đến bệnh viện, băng bó vết
thương, giảm bớt nỗi đau đớn mà anh đang phải gánh chịu. Song lúc đó,
Mặc Trì tuổi còn trẻ, rất cứng đầu, không chịu nghe theo, thức ăn cai tù mang tới còn bị anh ném đi. Người cai tù tốt bụng kia rồi cũng không
buồn để ý tới anh nữa. Trước giờ, chưa từng thấy anh bướng bỉnh đến ngốc nghếch như vậy bao giờ.

Trong những ngày bị giam cầm, Mặc Trì
vẫn ngoan cố dùng cách thức của bản thân để chống lại số mệnh. Anh không ăn không uống, chỉ giật mạnh song sắt liên hồi, lớn tiếng đòi tự do và
quyền được chữa trị. Ở tuổi mười ba, Mặc Trì không hay biết rằng, chính
sự đấu tranh này càng đẩy số phận anh rơi xuống vực thẳm.

Vết
thương của Mặc Trì, sau một tuần trong trại giam, bị viêm nhiễm, nghiêm
trọng hơn, anh rơi vào hôn mê do thiếu nước. Người cai tù tốt bụng nọ
thấy tình cảnh nguy ngập đó, đã xin với cấp trên cho mời bác sĩ đến chữa trị cho anh.

Sau khi được truyền mấy chai nước muối, Mặc Trì có
dấu hiệu dần hồi phục nhưng cơ thể vẫn còn sốt rất cao. Bác sĩ chẩn
đoán, chân trái của anh bị thương nặng, lại không được cứu chữa kịp thời đã bị hoại tử khiến xương chân chuyển thành màu đen. Không hề bàn bạc
cũng như