Insane
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328915

Bình chọn: 9.5.00/10/891 lượt.

biết nhảy được đây?”. Tư Tồn diễn lại cảnh lúc â"y, nhưng tư thế
của cô lúc này chẳng khác nào con gấu bị điện giật.

Mặc Trì bị
chọc tức, liền quát lên: “Chết em đi cho xong, đến nhảy cũng không biết
còn bị bắt vào đồn, nói cho anh nghe làm sao em có thể ngốíc như thế?”

Tư Tồn mím môi, rầu rĩ nói: “Anh thông minh vậy thì nhảy cho em xem đi!”.
Nói rồi mới chợt nhìn đôi chân của Mặc Trì, vội vàng bịt miệng lại. Câu
nói sơ sảy của cô sợ rằng đã khiến Mặc Trì lại thấy đau lòng.

Nhưng anh dường như không để ý đến lời cô, mắt long lên: “Trong nhà thì mạnh
miệng thế, vậy mà lúc ở đồn em chỉ biết khóc ấm ức là sao. Anh nói cho
em biết, em bị bắt thật chẳng oan ức chút nào”.

“Em không phải là giai cấp tư sản, họ bắt giữ sai rồi, sao anh còn nói giúp người ngoài chứ?”, Tư Tồn bực mình, mặt đỏ tía tai.

Nguyên cả ngày nay, Tư Tồn đã khóc đến độ sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt sưng lên, trông tàn tạ vô cùng. Mặc Trì nhìn vậy không khỏi chạnh lòng, liền kéo
cô ngồi lên giường: “Được rồi, đừng khóc nữa. Cả đêm qua em đã không
ngủ, giờ hãy ngủ một chút đi! A, đúng rồi, em uống chút sữa ấm trước rồi anh sẽ bảo cô giúp việc làm món gì đó cho em ăn”. Nói xong, Mặc Trì
liền đi pha sữa.

Tư Tồn mơ hồ ngước mắt nhìn anh, hỏi nhỏ: “Anh không giáo huấn em nữa à?”

“Anh giáo huấn em thì ích gì? Vợ của anh, anh cũng không nỡ bỏ, đành đợi nhà trường xử lí em vậy”, Mặc Trì pha xong sữa rồi đưa cho cô.

“Liệu nhà trường có đuổi học em không?”. Nghĩ đến việc đó, tim cô đập thình thịch.

Mặc Trì giúp cô lau nước mắt, lấy khăn ấm rửa mặt rồi lại trườm khăn lạnh
vào mắt giúp cô. “Chắc không sao đâu, em không phải là người đứng ra tể
chức, nặng nhất chỉ là tòng phạm, có lẽ nhà trường sẽ nương nhẹ tay
thôi. Nếu em không yên tâm thì anh sẽ nhờ ba đến nói chuyện với thầy
Hiệu trưởng”.

“Đừng, đừng làm thế!”, Tư Tồn vội vàng xua tay. Cô sợ Thị trưởng Mặc còn hơn cả việc bị đuổi học.

“Đừng lo, em bị đuổi học rồi cũng còn có anh!”, Mặc Trì giúp cô nằm xuống rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.

Tư Tồn thấy an lòng hơn đôi chút, co mình trong chăn ấm: “Đúng rồi, nghe
nói mấy người đó đều là con em cán bộ, anh có quen biết họ không?” Tư
Tồn nghiêng người, kéo tay anh rồi hỏi. “Mấy người đó tên gì, em biết
không?”

“Em chỉ biết Tô Hồng Mai học cùng lớp em và Giang
Thiên Nam học cùng trường nữa”. Tư Tồn thầm nghĩ, giá mà không cùng học
nhảy với anh ta thì tốt biết mấy, có khi cô đã về đến trường trước khi
công an tới.

“Anh không biết. Thôi em đừng nghĩ nhiều nữa, hãy nghỉ ngơi đi”.

Tư Tồn tạm thời bị
nhà trường đình chỉ học tập. Mặc Trì liền bàn với cô, ba mẹ đều là những người khuôn phép, nghiêm khắc, không thể để họ biết việc Tư Tồn tham
gia vũ hội, lại còn bị bắt tới Sở Cảnh sát, nếu không chắc chắn sẽ nổi
giận lôi đình. Cho dù Tư Tồn không bị nhà trường đuổi học thì cũng có
thể bị họ bắt thôi học.

“Chúng ta hãy làm thế này đi, anh sẽ nói với
ba mẹ rằng, trong kí túc xá của em có dịch cúm nên buổi tối em về nhà
ngủ, còn ban ngày lại đến trường đi học bình thường”.

“Nhưng bây giờ nhà trường không cho em lên lớp”, Tư Tồn không biết nói dối, sợ hãi đến đỏ cả khuôn mặt.

“Em hãy ra khỏi nhà từ sớm, đi hướng ngược lại với khu đại viện của Chính
phủ rồi đến vườn hoa trên phố" đợi anh. Sau đó, anh sẽ tới đó tìm em”.
Mặc Trì từ nhỏ đã lắm mưu nhiều kế, hồi trưóc khi chưa bị thương anh vẫn thường cầm đầu đám trẻ trong khu đại viện Chính phủ bày trò nghịch
ngợm. Lần này, Tư Tồn gây họa lớn không ngờ lại làm sống dậy bản tính
trước kia của anh.

“Nhưng nói dối không tốt đâu”, Tư Tồn nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Đây không gọi là nói dối, mà là chia sẻ âu lo với lãnh đạo. Ba mẹ dù có
biết chuyện cũng không giúp được gì, thậm chí còn lo lắng theo chúng ta. Chi bằng chúng ta tự nghĩ cách giải quyết thì hơn, em thấy có phải
không?”, Mặc Trì ôn tồn giảng giải cho cô nghe.

Nghe nói đến chức trách của mình bây giờ là phải “chia sẻ âu lo với lãnh đạo”, Tư Tồn
cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Sáng hôm sau, theo sự thương lượng từ
trước, sau khi ăn xong bữa sáng, Tư Tồn liền vội vã ra khỏi nhà. Mặc
Trì, theo lệ thường, vẫn uống sữa, uống thuốc và đợi ba đi làm rồi mới
nói với mẹ lúc này đang chuẩn bị đi làm: “Từ hôm nay con sẽ tới thư viện đọc sách, trưa ăn mì ở hàng ăn quốc doanh là được, mẹ không cần đợi con về đâu”.

Sách trong nhà vẫn chưa đủ hay sao, việc gì phải tới
thư viện nữa chứ? Trần Ái Hoa thầm nghĩ, có lẽ Mặc Trì ở nhà mãi cũng
thấy buồn tẻ nên muốn ra ngoài cho khuây khỏa, bà lẽ ra nên vui mừng mới đúng: “Được, để mẹ bảo bác Chương chở con đi”.

“Mẹ không cần nói với bác Chương đâu, tới lúc đi con sẽ gọi điện cho bác ấy”, Mặc Trì khoan thai nói.

“Vậy con cứ tự sắp xếp đi. Mẹ phải đi làm rồi”. Nói xong bà xách túi, soi gương, chỉnh lại trang phục rồi bước ra ngoài.

Tám giờ sáng, Mặc Trì tính giờ này ba mẹ anh đều đã bắt đầu làm việc nên tự mình đẩy xe lăn ra khỏ