Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328373

Bình chọn: 8.00/10/837 lượt.

rần Ái Hoa vẫn phải vất vả
kiên trì khuyên nhủ anh, nhưng từ đầu chí cuối chưa hề một lần thấy bà
nhắc nhủ đến chuyện tiền nong. Bây giờ phát giác mẹ đã dùng tiền để mua
con gái người ta về tổ chức hôn sự cho mình, trái tim anh giá băng và
thương tổn. Mẹ anh - một người mà anh vô cùng kính yêu lại nhẫn tâm bỏ
một ngàn năm trăm đồng để mua tuổi thanh xuân và tương lai của một cô
gái. Mẹ anh - một cán bộ Nhà nước, lại là cán bộ cấp cao, một người cả
đời tiết kiệm, luôn làm theo lẽ công đã từ lúc nào vì anh mà làm những
chuyện công tư bất phân minh thế này? Mặc Trì hít sâu một hơi, đem mọi
khổ sở nén chặt xuốhg đáy lòng. Giờ không phải là lúc để cảm khái, càng
không thể tranh biện chuyện phải trái. Điều anh cần làm ngay lúc này
chính là phải xoa dịu nỗi tổn thương mà Tư Tồn đang phải gánh chịu.
Không chỉ vì bản thân cô hoàn toàn vô' tội, mà còn vì trải những ngày
tháng qua, sau tất thảy mọi sự, cô đã trở thành người quan trọng nhất
trong trái tim anh mất rồi.

Anh nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho Tư Tồn: “Xây được nhà là chuyện vui, hơn nữa có liên quan gì tới việc em
vào học đại học đâu?”.

“Đó đều là tiền của nhà anh. Em còn mặt mũi nào đi học đại học nữa, em muốn ở nhà chăm sóc anh cả đời”.

Sau khi nghe Tư Tồn kể lại mọi chuyện một lượt, Mặc Trì lặng nghĩ, cô bé Tư Tồn này vốn nhút nhát như một chú mèo, động chút cũng thấy sợ hãi rồi,
ấy vậy mà đêm hôm dám tự mình đi qua nghĩa địa, xem ra anh phải nghĩ lại về cô rồi. Sợ rằng sau này Tư Tồn sẽ còn tiếp tục hành động bồng bột,
Mặc Trì liền căn dặn: “Từ nay về sau, bất kể chuyện gì xảy ra, em cũng
không được vì xúc động nhất thời mà tự ý hành động như vậy. Có gì hãy
cùng anh bàn bạc, nhất định sẽ tìm ra cách giải quyết”.

“Chuyện này còn có cách giải quyết nào chứ? Gia đình em rõ ràng mắc nợ gia đình anh”.

Mặc Trì vội nói: “Em nghe này, Tư Tồn, mặc kệ gia đình em đã nhận bao nhiêu tiền, nhưng em hoàn toàn chẳng nợ nần gì anh cả. Em đã thi đỗ thì cứ
yên tâm đi học thôi. Em muốn ỗ lại gia đình này, anh mong còn không được ấy chứ. Hoặc giả, nếu em không muốn, anh cũng không có quyền ép buộc
em”. Thốt ra câu nói ấy, trong lòng Mặc Trì quặn thắt từng cơn đau đớn.
Bất luận thế nào, anh cũng không nỡ để Tư Tồn ra đi. Nhưng, việc cô đến
đây đã không phải do chọn lựa của bản thân thì ít ra anh cũng muốn để cô tự quyết định vận mệnh của mình sau này.

Tư Tồn ra sức lắc đầu: “Em làm sao quay về được, ba mẹ đã tiêu hết một ngàn năm trăm đồng ấy rồi. Họ không trả nổi đâu”.

Đối diện với sự bướng bỉnh ngốc nghếch của Tư Tồn, Mặc Trì có chút tức
giận, nói: “Thứ anh cho em là quyền được lựa chọn chứ không phải là
tiền, bất kể em đi hay ở đều khổng liên quan gì đến tiền bạc hết”.

“Nhưng em cũng không thể đi được, em phải ở lại chăm sóc anh. Đó là nhiệm vụ
của em”. Nếu không phải là vấn đề tiền bạc thì Tư Tồn vẫn nhớ đây là
nhiệm vụ mà cô đã hứa với thư kí Lưu và quyết tâm giữ lời.

“Nghe
rõ đây, Tư Tồn”, Mặc Trì chậm rãi nói từng chữ một: “Em ở lại nhà họ Mặc không phải vì một ngàn năm trăm đồng kia, càng không phải vì cái nhiệm
vụ quái quỷ đó. Em ở lại vì em thích anh, hoặc em ra đi vì không thích
anh. Đơn giản chỉ vậy thôi. Em đã hiểu chưa?”

“Thích” ư? Cái từ
kì diệu ấy khiến Tư Tồn nóng bừng cả mặt, đầu nóng như phát sốt, nhưng
ma xui quỷ khiến, thế nào cô lại thốt ra câu: “Nhưng gia đình em thật sự đã nhận tiền của gia đình anh mất rồi”.

“Tiền đó không phải dùng để giao dịch mua bán, mà là của hồi môn của gia đình em. Con gái nhà ai kết hôn mà chẳng nhận được của hồi môn. Tục lệ từ hàng ngàn năm rồi
Tương lai, Tịnh Nhiên kết hôn, nhà anh cũng phải chuẩn bị của hồi môn
cho nó, của hồi môn càng nhiều, càng chứng tỏ cô gái đó được coi trọng,
em đã hiểu chưa?”

Thấy Tư Tồn vẫn chìm trong im lặng, Mặc Trì lo
lắng, liền nắm lấy tay cô đặt lên đôi chân bị gãy của mình: “Em xem, anh bị gãy một chân, nhưng không phải là không đi được nữa. Tự bản thân,
anh chưa bao giờ nghĩ mình là phế nhân. Anh để em đi học vì anh thích
em. Anh không cần người hầu hạ mình. Điều anh cần là một người thực lòng thực dạ thích anh, và đối lại anh cũng thích người đó. Em nói xem, em
có thích anh không?”

Tư Tồn mở to hai mắt, dáng vẻ ngây dại,
nhưng cô biết trái tim mình đang điên cuồng nhảy múa, hồ như muốn xổ
tung lồng ngực mà bay lên. Cô hết gật đầu rồi lại lắc đầu, những giọt
nước mắt trong veo còn vương trên hai bên gò má. Đôi mắt cô lúc này rõ
ràng đang tỏa ra những tia sáng lấp lánh. Những luồng suy nghĩ rối rắm
mông lung dường như đã được đả thông.

Mặc Trì phải hạ quyết tâm
rất lớn mới để Tư Tồn đối mặt với thương tật của mình. Anh vẫn nhố, ngày đầu tiên đôi chân tàn tật này đã dọa cô sợ đến mức nào. Anh muốn cô
biết rằng, cái chân gãy là nỗi bất hạnh của anh, nhưng không thể vì thế
mà biến thành xiềng xích trói buộc tự do của cô. Trái tim anh hồ như
thắt lại, Chân trái tàn phế cũng không chịu nghe lời, khẽ co giật nhè
nhẹ.

Tay Tư Tồn giống như phải bỏng, run lên bần bật. L


Duck hunt