80s toys - Atari. I still have
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327953

Bình chọn: 8.5.00/10/795 lượt.

, thí sinh tham gia kì thi đại học phải báo danh cả hộ khẩu nơi cư trú. Hộ khẩu của Tư Tồn đã được chuyển đến nhà họ Mặc
nên cô và Tịnh Nhiên cùng nhau báo danh tại một điểm. Ngày thi càng lúc
càng đến gần, Tư Tồn mang tất cả sách vở của các môn ra đọc lại một
lượt. Với sự hướng dẫn của Mặc Trì, môn Toán của Tư Tồn đã có ít nhiều
tiến bộ, nhưng cũng không thể cải thiện quá nhiều chỉ trong một thời
gian ngắn. Chiến lược ôn tập của Mặc Trì lập ra cho cô là: Môn Toán chỉ
cần đủ điểm qua, còn những môn học khác phải cố gắng đạt điểm thật cao
để bù lại.

Sau khi báo danh, các thí sinh phải trải qua một lần thi
thử, qua được mới có thể tham dự kì thi đại học chính thức. Quả nhiên,
điểm thi thử của Tịnh Nhiên rất cao, còn Tư Tồn khó khăn lắm mới qua
được, điểm các môn xã hội của cô không tệ, nhưng môn Toán thì chỉ vừa đủ điểm. Mặc Trì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ngoài miệng vẫn nói: “Thật
ngốc quá, đã học lâu như vậy mà điểm chỉ thấp thế này thôi sao?”

Bị Mặc Trì đả kích, mặt Tư Tồn tối sầm lại. Suốt thời gian qua, cô đã phải chịu không biết bao nhiêu áp lực. Cơn bực tức vốn dĩ chỉ như một đốm
lửa nhỏ bỗng chốc như được gió thổi bùng thành một trận lửa lớn. Như một con nhím xù lông, trong lòng vô cùng không phục bởi cô nghĩ điểm số
không thể mang lại cho con người ta sĩ diện, liền mở lớn hai mắt nhìn
Mặc Trì đang nói thao thao: “Trong số những thí sinh vừa đủ điểm qua
trong kì thi thử lần này, số người được tuyển chọn chính thức là rất ít
ỏi. Với điểm số thế này, làm sao có thể được chọn cơ chứ. Thế nên, em
cần phải nỗ lực hơn nữa”.

Tịnh Nhiên thấy vậy liền thay Tư Tồn
biện bạch: “Anh, anh đừng dọa chị vậy chứ, chẳng phải chị đã tiến bộ rất nhiều rồi sao. Mới học đến lớp mười mà thi được như vậy quả thực khá
lắm rồi. Còn một tháng nữa mới đến kì thi chính thức, nhất định chị sẽ
qua thôi”.

Trần Ái Hoa lúc mang đồ ăn đêm lên thư phòng cho các
con, nghe được câu chuyện liền nói chen vào: “Thi được đến trình độ nào
thì biết trình độ đó, vốn dĩ Tư Tồn cũng chỉ thi để thử sức thôi, không
phải sao?”. Trong thâm tâm, Trần Ái Hoa cảm thấy Tư Tồn là một cô bé vô
cùng hiểu biết lại thông minh. Khi trước bà đã từng nhờ đồng chí Lưu
Xuân Hồng tìm cho một cô gái có học, giờ thật sự không biết có phải là
thất sách không nữa. Nếu Tư Tồn chưa từng đi học thì Mặc Trì sao có thể
nghĩ đến chuyện cho cô tham dự kì thi đại học. Nếu Tư Tồn lại thi đỗ nữa thì Mặc Trì phải tính sao đây? Mấy ngày nay, đứa con trai của bà gầy
rộc đi, đôi mắt trũng sâu thâm quầng, bà nhìn mà lòng nhói đau. Nhưng
nếu không để Tư Tồn đi thi, Mặc Trì nhất định sẽ lại làm náo loạn cả
lên. Bà thật không có cách nào khuyên giải được đứa trẻ bướng bỉnh này.
Ông Mặc chỉ đành nhẹ nhàng an ủi: “Con cháu tự có phúc phần riêng của
mình, bà không cần phải lo lắng quá nhiều”, nhưng nói thì nói vậy, làm
sao bà có thể không lo lắng được đây?

Mặc Trì lúc thì khích
tướng, khi lại quan tâm ân cần khiến Tư Tồn không khỏi hoang mang. Các
dạng toán anh đã tổng hợp được cô chép lại cẩn thận và xem đi xem lại
thường xuyên. Nhìn cách học Toán giống học Văn của Tư Tồn, Mặc Trì chẳng biết phải làm sao, vừa cười một cách đau khổ vừa khẽ thở dài. Chỉ mong
cô có thể nhớ kĩ các dạng bài, khi đi thi từ một suy ra ba thì may ra
mới qua được. Nhưng trong một lần kiểm tra thử, Tư Tồn lại phạm lỗi
trong môn Ngữ văn sở trường của mình do hiểu sai đề. Vậy là cô mất luôn
năm điểm. Mặc Trì tức giận đến nỗi quăng cả bút xuống mặt bàn mắng: “Vốn dĩ đề thi không khó, chỉ vì sơ ý mà làm mất điểm. Lần này, có phải là
em không muốn thi đỗ nữa đúng không?”

Từ khi bắt đầu ôn tập đến giờ,
Tư Tồn chưa từng nhận được một lời khen nào, dù chỉ là lời động viên từ
phía, từ phía Mặc Trì, trong lòng đã sẵn tủi thân, giờ lại chịu trận
mắng mỏ này, cơn ấm ức chưa lúc nào nguôi theo đó bùng lên, không nghĩ
nhiều, cô gân cổ lên cãi: “Dạng bài này vốn dĩ em biết làm, lần sau chú ý hơn một chút là được chứ gì”.

“Khi đi thi liệu còn có lần sau nữa không?”, Mặc Trì nghiêm khắc nói.

“Em... dù sao có phải là kì thi chính thức đâu cơ chứ”, Tư Tồn lẩm bẩm.

“Nhận thức của người nông dân thật quá ngắn, bài kiểm tra nhỏ làm cũng không
xong, vậy thì đừng nghĩ đến kì thi đại học nữa!” Những lời thiếu suy
nghĩ đó, Mặc Trì thốt ra cũng bởi quá lo lắng cho cô gái này.

Không ngờ, chỉ khiến cho tất cả mọi áp lực dồn nén trong lòng Tư Tồn bấy lâu
bị nổ bung ra. Cô tức giận nói: “Em là người nhà quê, điều này vốn đã
nói với anh từ lâu. Lần này thi cử không thành, em sẽ đi, sẽ không liên
quan gì đến anh nữa cả!”

Bị Tư Tồn chọc giận, Mặc Trì mặc dù
không muốn cũng thêm tức giận: “Không liên quan đến anh sao? Anh cố gắng hết sức giúp em có được cơ hội này mà em nói không liên quan đến anh
sao? Anh nhọc lòng giúp em học hành, anh là chồng em” Câu nói gẫy giữa
chừng, Mặc Trì biết mình lỡ lời, mặt đỏ bừng lên, càng lớn tiếng để át
đi nỗi xấu hể: “Là anh tự làm mình bẽ mặt!” Nói xong vội đẩy xe lăn rời
đi.

Về đến phòng, Mặc Trì vẫn chưa