
đi Mỹ du học.
- Hả? -tôi ngạc nhiên thốt lên
- Sao, vui quá nói không lên lời à. Cũng phải thôi, chỉ cần tôi không có đây nữa thì sẽ chẳng còn ai phá hoại chuyện tình cảm giữa cô và Tuấn nữa.
- Cô sai rồi, việc cô đi hay không thì cũng chẳng thay đổi được số mệnh giữa tôi với hắn. Bởi vì...chúng tôi chia tay rồi.- với 1 thái độ bình thản, tôi nói.
- Chia tay? cô gạt tôi đấy à.
- Chính cô là người gạt tôi thì có. Không phải người hắn thích...là cô đó sao?
- Gì? Tôi không hiểu cô nói gì cả. Tuấn mà thích tôi à? Hì, nếu đó là sự thật thì tôi sẽ vui mừng biết bao. Nhưng đáng tiếc, điều ấy sẽ không xảy ra, bởi vì người mà hắn thích là cô.
-.....- tôi khẽ lắc đầu - đến lúc này cô còn giấu làm gì? Mà thôi, đối với tôi, những chuyện ấy không còn đáng để tôi bận tâm nữa. Cuối cùng, chúc cô ngày mai...lên đường may mắn .
Nói rồi tôi lặng lẽ mở cửa bước ra ngoài.
--------------------
Sáng ngày mai, 1 ngày đẹp trời, chim kêu ríu rít, tại sân bay...
- Dung, còn dòm gì thế? Sắp đến giờ lên máy bay rồi. con phải khẩn trương chứ :).
- Ơ dạ..Mẹ có thể cho con thêm 5 phút nữa, được chứ?
- Con đang đợi bạn à?
- Ưmm, dạ..-Dung gật đầu
Rầm
Bất chợt, 1 cô gái đeo kính đen, ăn mặc rất kín đáo đã va trúng Dung...
- Eh, go..gomennasai . Tôi vô ý wá! - cô gái ấy vừa nói vừa hấp tấp nhặt hành lí của mình lên.
Xong rồi, cô gái dòm Đông dòm Tây như sợ bị ai phát hiện. Rồi sau đó lại vội vã bước đi .
- Chà, người gì mà ăn mặc kì quái thế. À, mà con có bị cô ta va trúng đâu không, Dung? - mẹ Dung lo lắng hỏi
- Dạ, không sao. Chỉ bị trầy xước nhẹ thôi . Mà sao con thấy cô ta quen quá.
- Chắc con nhận lầm người ấy mà. Chứ cô ta là người nước ngoài mà.
- Không đâu, cô ta rất giống...
"Xin quý khách chú ý, còn 20 phút nữa máy bay sẽ khởi hành...xin nhắc lại, còn..."
- Thôi, con vào đi. Kẻo trễ chuyến bay đấy.
- Ơ, nhưng..."Tuấn, sao cậu lại không đến?"
- Con nhớ sau khi qua đó thì phone cho mẹ yên tâm nhé, con iu!
- Dạ...-nét mặt Dung hơi buồn
5 phút sau
Lúc này, Dung từ từ bước vào trong mà đầu vẫn còn ngoảnh lại. Dường như Dung không nỡ rời xa nơi này, nơi mà đang có 1 người con trai mà cô vô cùng yêu mến...
- "Tuấn, tạm biệt cậu" - Dung nghĩ thầm trong đầu rồi lặng lẽ đi mất hút.
- woaaaaa, chánh ra, chánh ra!!!!
Rầm
- ui da! Đau...
- Cô không sao chứ? - Nhi chìa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra để đỡ cô gái.
- Hì, hok sao, hok sao ...Á, chết rồi- cô gái vội đứng dậy- Làm sao đây, làm sao đây...i, kó cái hẻm nhỏ..được zồi...À nè, nếu lát kóa ai hỏi thì kô nhớ nói hok thấy tui đấy nhé !!! - nói rồi cô chạy vội vào hẻm.
Trong lúc Nhi chẳng hiểu gì ráo thì bất ngờ có 2 tên đàn ông mặc đồ đen chạy đến phía cô.
- amasa nihongo watashi?
- hả?..."hix, ông ta đang nói gì đây vậy trời
- Eh, đúng zồi, kô đâu có biết nghe tiếng nhật đâu. Ưmmm, tôi muốn hỏi là kô có thấy 1 kô gái chạy wanh đây hok?
- A, cô gái mang kính đen phải không?
- orikara, orikara ...à, ý tôi là đúng thế.
- umm, tôi thấy cô ta chạy sang phố bên kia rồi.
- Ok, kám ơn kô....eh, ikimasu yo ne - ông ta quay sang nói với người còn lại.
......
- Nè, họ đi rồi. Cô có thể ra được rồi đấy!
- Eh, kám ơn kô nhìu nhé
- Họ là ai vậy? Sao lại muốn kiếm cô
- À..., tui hiểu rùi..., kô chờ tí..ưmmm....nè.., tặng kô chữ kí kủa tui đấy
- Hả? Tui lấy chữ kí của cô làm cái gì cơ chứ?
- What? Bộ..bộ kô hok bít tui là ai sao?
- Ơ hay, cô hok nói thì seo tui bít được.
- "Ôi trời, hok ngờ ở đây lại kóa người hok bix mình"..hưmm, thôi được rồi, gặp kô ở đây coi như cũng là cái duyên của chúng ta..ưmmm..., thế thì kô nhận ra chưa? - cô gái từ từ lấy chiếc kính đen xuống.
Lúc bấy giờ, Nhi mới nhìn rõ khuôn mặt của cô gái. Đó là 1 cô gái rất đẹp. Cô có dáng người thon thả, nước da trắng mịn, thần sắc tươi vui, đẻ lộ ra sức sống trẻ trung thông minh và hoạt bát. Mái tóc cô thì xoăn nhẹ mềm mượt rũ xuống bờ vai, đôi môi đỏ mọng và ánh mắt thì trong sáng như pha lê.
......
Nhi đứng đó nhìn cô gái mấy phút mà còn không ngỡ bàng hoàng. Cô gái quả thật có vẻ đẹp tuyệt vời. Vẻ đẹp của 1 thiên thần.
- Ơ.., à.., xin lỗi, tui ..tui vẫn chưa biết cô là ai?
- Eh, hok..hok phải chứ? Kô..kô có xem tivi hok vậy?
- Có mà ít lém.
- Thế kòn báo hoặc tạp chí thì sao?
- không. tui chỉ cóa xem truyện tranh thui à.
- Vậy còn lên mạng? Chắc cũng kóa chứ?
- Không lun. Nhà tui làm gì cóa vi tính. Mà có chiện gì hok?
-"Oh, my god, hèn gì kô ấy hok bít mình là ai"..hưm.., à, nếu kô hok bít thì thui, kũng hok seo kả. Bi giờ biết cũng vậy thôi. Mà kô tên gì thế?
- H