
cảm của mình dành cho người con gái mà hắn cực kì yêu .
– Hức … anh còn nói dối em sao ? Vậy tại sao lại chui lên 1 vị holn thê
của anh vậy ? Anh giải thích đi chứ . – Hân Hân vừa khóc vừa nói trong
nước nắt .
– Anh … thật sự là anh không có vị hôn thê nào hết . Tất cả là do sự xếp đặt của người lớn và anh không muốn điều đó . Người anh yêu là em ,
hiện tại , bây giờ và cả tương lai sau này nữa .
Nói rồi Nhật Phong nhẹ đặt 1 nụ hôn lên đôi môi mềm mại của nó . 1 nụ
hôn dịu dàng như chất chứa bao nhiêu tình yệ mà Nhật Phong dành cho Hân
Hân . Chỉ 1 nụ hôn mà khiến ai đó cảm thấy ấm lòng và an toàn hơn hết
thảy . Có lẽ đôi khi yêu không cần phải cầu kì , chỉ đơn giản là những
cái nắm tay , những cái ôm hay những cái hôn mà cả 2 dành cho nhau.
– Ngốc , bây giờ thì em chịu tin anh hay chưa ? – Nhật Phong dịu dàng
nhìn cô gái nhỏ đang rúc trong lòng mình . Hân Hân không nói gì , chỉ
gật đầu tỏ vẻ là tin .
– Đồ ngốc , anh là của em . Mãi mãi sẽ là như vậy . Sẽ không có gì ngăn cản được tình cảm mà anh dành cho em hết . Anh yêu em …
Từng lời nói của Nhật Phong đều được Hân Hân khắc sâu trong tim . Đúng
vậy , nó cũng yêu Nhật Phong lắm , hơn bất cứ thứ gì mà nó có được . Đối với nó , Nhật Phong rất là quan trọng …
” Chỉ cần anh đừng buông tay em thì em vẫn sẽ nắm chặt tay anh và cùng anh đi hết con đường của 2 ta ”
Tại nhà Nhật Phong …
– Ngọc Nhi con ngồi xuống đây . – Mama hắn nói với cô .
– Dạ , không biết bác gọi con có gì không ? – Ngọc Nhi lễ phép hỏi .
– Thật ra , ta và ba Nhật Phong đã quyết đọnh không can thiệp vào chuyện tình cảm của Phong . Chỉ cần nó hạnh phúc là 2 bác yên tâm rồi . Còn về chuyện đính ước thật ra còn 1 điều nữa mà con không biết đó chính là
nếu 1 trong 2 có tình cảm với người khác thì vuệc đính ước xem như hủy
bỏ . – Mama hắn nhìn Ngọc Nhi và ôn tồn nói .
Thật ra cô cũng không biết là có điều đó nhưng cô vẫn không muốn bỏ cuộc . Bởi vì col đã thích Nhật Phong ngay từ bé rồi nên không thể nói bỏ
là bỏ được .
– Hãy cho con 1 tháng , con khiến cho anh Phong sẽ yêu con …
End chap 25
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
T/g : chào mọi người ạ *cúi đầu* thời gian qua thật cảm ơn mọi người nhiều lắm vì đã theo dõi truyện mình thường xuyên nhé *cười tươi* Hy vọng mọi người sẽ thích truyện
minh viết và theo dõi mình thường xuyên hơn trong thời gian sắp tới nhé
~^^~ Yêu mọi người nhiều lắm <3
7h00 tối tại nhà nó …
” Cốc … cốc … ” tiếng hõ cửa nhẹ vang lên .
– Bảo bối , anh vào nhé ! – Minh Nhật nói vọng vào .
Cửa phòng nhẹ mở ra , Minh Nhật bước vào thì thấy nó đang nằm trên giường chơi Ipad .
– Bảo bối , em thế nào rồi ? Có còn mệt hay không ? – Minh Nhật cưng chiều nhìn nó và hỏi .
– Em không sao . Tối nay anh không làm việc sao ?
– Không bảo bối , chuyện của Nhật Phong và cô gái đó là thế nào ?
Hân Hân nhìn Minh Nhật rồi mỉm cười lắc đầu . Nó tin Nhật Phong cũng như tin vào tình cảm mà cả 2 dành cho nhau .
– Thật ra cũng không có gì đâu anh . Chuyện này em cũng không biết phải
giải thích như thế nào nhưng mà em tin Phong , em tin là Phong vẫn sẽ
yêu em dù có chuyện gì xảy ra . – Hân Hân mỉm cười và nhẹ nhàng trả lời .
Minh Nhật cũng không biết nói gì hơn , xoa đầu nó như cách mà anh vẫn
hay làm . Có lẽ chuyện này anh nên điều tra 1 chút và cũng nên cho người bảo vệ Hân Hân từ xa .
Sáng hôm sau …
– Nhóc con , hôm nay tụi mình ra khu vườn bí mật nhé ! – Nhật Phong thì
thầm bên tai nó , sẵn tiện đặt 1 nụ hôn lên trên đôi má nó .
Hân Hân nhẹ gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi liếc mắt nhìn Nhật Phong về hành động vừa rồi .
– Anh Phong ! – Ngọc Nhi từ xa chạy tới và nhào vào lòng Nhật Phong rồi gọi tên hắn .
Trong lúc Ngọc Nhi chạy lại đã vô tình khiến cho Hân Hân bị ngã .
– Cô làm cái gì vậy hả ? – Nhật Phong tức giận nói lớn .
– Nhóc con , em không sao chứ ? Có bị thương ở đâu hay không ? – Nhật Phong đỡ Hân Hân dậy rồi ân cần hỏi .
– Em không sao . Chỉ là lúc ngã chân có hơi đau 1 chút . – Hân Hân mỉm cườ trấn an Nhật Phong .
– Ha , chị đúng là thứ 2 mặt mà . Chỉ mới ngã 1 chút thôi mà đã làm mặt
đáng thương , tỏ vẻ ngây thơ rồi . Chị đó , làm ơn sống thật giùm tôi
chút và hãy bớt giả tạo lại đi .
Ngọc Nhi vừa dứt lời thì bị 1 cái tát giáng vào mặt và chủ nhân của cái tát đó không ai khác chính là Nguyệt Linh .
– Cô ! Câm ngay cái miệng thối nát đó lại cho tôi . Tôi cho cô biết ,
nếu cô dám đụng vào Hân Hân thì không chỉ 1 mình tôi mà cả trường này sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ . – Nguyệt Linh nhìn Ngọc Nhi với ánh mắt
không mấy thiện cảm .
– Chị , chị dám đánh tôi hay sao ? – Ngọc Nhi ôm 1 bên má và liếc mắt nhìn Nguyệt Linh .
– Vì lí do gì mà tôi lại không dám ? Tát cô chỉ tổ làm bẩn bàn tay ngọc
ngà của tôi mà thôi . – Nguyệt Linh thoáng cười và nói móc cô .
– Tôi