
ho cô: “Xoay người lại.”
Thuần Tưởng dẩu môi, không chút khách khí lột bỏ gói kẹo, bỏ vào miệng, mùi
sữa nồng nặc làm cho người ta thấy an tâm, nhưng sao Tô Mộc biết cô vẫn
chưa ăn cơm? Sáng nay rời giường đã thấy cổ họng khó chịu, cho nên đừng
nói là ăn gì, ngay cả nước cô cũng lười uống.
Nghe lời xoay người sang chỗ khác, Thuần Tưởng mút lấy đường trong miệng,
thậm chí còn biết điều không chút phản bác, có lẽ do chưa ăn cơm nên cô
còn khí lực nữa.
“Kéo quần xuống một chút.” Tô Mộc mặt không đổi sắc tim không đập mạnh nói.
Thuần Tưởng dừng một chút, lập tức xù lông.
“Lên xe đi.” Tô Mộc vừa nói vừa đi thẳng đến chiếc xe thể thao mà Thuần
Tưởng đã phỉ nhổ không biết bao nhiêu lần.
Có xe đẹp để ngồi, Thuần Tưởng cũng đâu có ngu đến nỗi chen chúc lên xe
buýt chi cho mệt, cô vội vàng đuổi theo, không chút khách khí mở cửa ra, nhảy
vào ghế phụ ngồi.
Đúng là không chút do dự a, không coi mình là người ngoài chút nào, Tô Mộc
lườm cô một cái, khởi động xe nói: “Nịt dây an toàn”.
“A?!” Thuần Tưởng không chút tự giác, xoay mặt ngơ ngác nhìn anh.
“Tôi nói, nịt chặt dây an
toàn!” Tô Mộc gằn từng chữ nói lại lần nữa.
Cô cười, mím môi lắc đầu nói:
“Không có gì, tôi ngồi taxi cũng chưa từng nịt dây an toàn”.
“Cô xem tôi là lái xe taxi?!” Tô Mộc chau chau mày, nét mặt lộ rõ vẻ khó
chịu.
“Taxi cao cấp!” Thuần Tưởng cười, bổ sung nói.
“Lái xe cao cấp, không tệ, có sáng kiến.” Tô Mộc gật đầu, xoay người đặt
lên người Thuần Tưởng, a, không tính là đè nhưng không cần giải thích, mọi
người cũng có thể tưởng tượng được, giống như trong mấy vở kịch cẩu huyết, anh
đang giúp cô nịt dây an toàn, nhưng nó lại không hề làm người ta mặt đỏ tim
hồng mà là…
“Xoay mặt sang chỗ khác, nín thở cho đến khi tôi nịt dây an toàn xong.” Tô
Mộc thấp giọng nói.
Thuần Tưởng định mở miệng, hít sâu một hơi nhưng khi ánh mắt chạm phải ánh
mắt của Tô Mộc, cô lập tức không dám mở miệng nữa.
Không biết là cố ý hay là có toan tính, Tô Mộc cà rề cề rà, hồi lâu sau mới
nịt dây an toàn xong, khuôn mặt tuyết trắng của Thuần Tưởng đã nghẹn đến đỏ
hồng khác người.
Tà tà cười một tiếng, Tô Mộc ngồi thẳng lên, Thuần Tưởng lập tức há miệng
thở hổn hển: “Anh muốn nhịn chết tôi sao!”
“Không còn cách nào, lái xe cũng có quy củ của lái xe, bất quá… Cô đúng là
biết nghe lời.” Tô Mộc khởi động xe, nhàn nhạt cười.
“Đây, đây, tôi chỉ sợ lây bệnh cho anh thôi.” Thuần Tưởng vừa nói, vừa
nghiêng đầu qua ngắm nghía cảnh vật.
Tô Mộc hơi dừng lại một chút, không quên châm chọc cô: “Nói cô ngu ngốc quả
là không sai. Nếu quả thật lây bệnh được vậy chỉ cần một hai cái hít thở là
giải quyết sao? Bây giờ chúng ta đang ở trong một không gian bịt kín, không khí
không lưu thông ra ngoài, chẳng lẽ cô cũng nhịn thở sao?”
“Ôi chao!! Vậy tại sao vừa rồi anh…” Thuần Tưởng kỳ quái nhìn hắn.
“Chẳng lẽ cô không thấy nằm trên giường lâu như vậy, trong miệng sẽ…” Tô
Mộc vẫn nhìn thẳng về phía trước, khóe môi kéo lên một nụ cười.
Biết người này có tính sạch sẽ nghiêm trọng, Thuần Tưởng đỏ mặt lên, vội
vàng xoay người sang chỗ khác, khẽ thở dài một tiếng mới phát hiện, miệng cô
thật sự là có mùi sữa, vừa rồi anh ta cho cô anh toffe, dĩ nhiên phải có thôi.
Thuần Tưởng cắn răng một cái, xoay người nói: “Bác sĩ Tô, hai ta nói chuyện
cho rõ ràng một chút có được không!”
Hai người đâu phải có “thù sâu hận đậm” gì, căn bản không cần đối chọi gay
gắt như vậy, cho dù bác sĩ Tô này có thích châm chọc người khác hay không nhưng
Thuần Tưởng cô không phải, hai người căn bản không giống nhau.
“Tôi nghĩ… Có một số việc, Thuần Tưởng tiểu thư, có phải cô đang hiểu lầm
gì đó không? Tôi cũng không muốn có quan hệ tốt… Nhiều lắm cũng chỉ là đồng
tình thôi!” Tô Mộc vẫn cười, nhưng rất lưu manh, gương mặt nghiêng sang một
bên, khóe môi khinh thường giương nhẹ làm dây thần kinh của Thuần Tưởng như xúc
động…
Hơi sợ, trái tim của cô đập thình thịch, trong giây lát, cô còn nghĩ đó là
một người mà cô đã sớm quên đi…
“Tôi không cần anh đồng tình!” Trầm mặc một hồi, Thuần Tưởng đột nhiên lạnh
lùng mở miệng, không hề quay mặt lại nữa: “Tôi không cần! Giả mù sa mưa…”
Cô đang nói chuyện với bản thân mình sao?! Tô Mộc cảm giác được không khí
khác thường, không nói gì nữa, vừa lúc đi ngang qua một quán mì nhỏ, Tô Mộc đậu
xe: “Vào ăn chút đồ đi!”
Thuần Tưởng ngồi ở trong xe, lẳng lặng không nói gì.
“Sao vậy? Xuống xe đi…” Tô Mộc vừa nói chuyện, lại bị Thuần Tưởng cắt đứt.
“Tôi không muốn ăn, phiền bác sĩ Tô chở tôi về nhà, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Thuần Tưởng đột nhiên không còn tâm trạng gì cả, không còn tâm trạng ăn cơm,
cũng không còn tâm trạng đấu võ mồm với yêu nghiệt này nữa.
“Cứ như vậy thì sẽ không sống nổi nữa.” Tô Mộc chỉ tự nhiên nói: “Tôi cũng
không muốn thấy cô “sốc” lần nữa. Con gái vốn dễ thiếu máu, v v… Bình thường…”