Duck hunt
Búp Bê Tóc Đen

Búp Bê Tóc Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328582

Bình chọn: 8.5.00/10/858 lượt.

À, tôi là Kim My ! - Tôi lật đật giới thiệu, mặc dù tôi biết màn giới thiệu này chẳng để làm gì cả.

- Tôi có nghe qua về chị. - Yuki gật gật đầu - Nghe nói chị là du học sinh được nhận học bổng toàn phần của K.M?

- Ưhm... - Tôi miễn cưỡng trả lời.

- Chị giỏi thật. - Yuki bất ngờ vỗ tay lên hai tiếng, rồi nhỏ đi lướt qua tôi và buông một câu giễu cợt - Lễ đính hôn của chúng tôi sắp được tổ chức, mong chị sắp xếp thời gian đến chung vui cùng chúng tôi.

Câu nói của Yuki để lại dư âm rất lâu trong đầu tôi mà mãi sau đó, phải nhờ Ni Na và Ah Lee đánh thức, tôi mới tỉnh dậy được và tiếp tục với bữa ăn dang dở của mình.

Đính hôn ư?

Họ thực sự sẽ đính hôn với nhau hay sao?

Tôi nghe tim mình nhỏ máu...

Biệt thự của nhà Kintaru nằm trên con đường Omotesando nhộn nhịp và thơ mộng, với rất nhiều tên tuổi các kiến trúc sư đã có những công trình tại khu phố này.

Hiện giờ, nhà Kintaru đang tiếp đãi một thực khách quý là tiểu thư của nhà Hanagakushi.

Trong phòng khách, phu nhân Kintaru đang mỉm cười dịu dàng với con dâu tương lai của mình:

- Ăn nhiều vào đi Yuki, con xem con gầy quá.

- Dạ, phu nhân cứ mặc con.

Yuki lễ phép nhận lấy miếng cá từ phu nhân Kintaru rồi để vào bát. Hôm nay, Yuki mặc một bộ kimono màu cánh sen; cô đoan trang chỉnh lại gấu váy rồi thẳng lưng trò chuyện với người trước mặt mình. Hiếm có ai dám ngẩng cao đầu khi ngồi đối diện với phu nhân Kintaru, nhưng Yuki thì lại có thể - bởi một phần là đặc quyền và một phần là do tính cách ngang bướng của cô:

- Phu nhân, bác trai đã đỡ chưa ạ? Dạo này con hơi bận, nên không thể thường xuyên vào thăm bác trai.

- Đừng lo, đừng lo. - Phu nhân xua tay - Ông ấy vẫn còn khá lắm.

- Nghe vậy thì con mừng. - Yuki ra vẻ nhẹ nhõm, rồi chớp mắt đầy hàm ý với Phu nhân.

- À, để ta gọi thử xem Mik-kun đang ở đâu... - Phu nhân mỉm cười, húp một ngụm trà nóng rồi ra hiệu cho cô hầu đứng gần đó - Mau gọi thiếu gia về.

Yuki nghe vậy thì mừng thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt lại vội vàng ngăn cản:

- Ấy đừng Phu nhân, chắc Mik-kun đang bận việc ở Công ty...

- Kệ chứ, việc ở Công ty quan trọng bằng con hay sao? - Phu nhân đẩy đĩa sushi về phía Yuki, vừa nói vừa cười - Con lại sắp là con dâu của ta, lẽ nào thằng bé lại coi công việc quan trọng hơn vợ nó?

Thấy Phu nhân Kintaru nói vậy, Yuki thẹn thùng:

- Dạ, chuyện cũng đã đến đâu đâu ạ... - Rồi Yuki nhanh chóng kết thúc câu chuyện giữa mình và Phu nhân - Dạ, con cũng no rồi. Xin phép Phu nhân cho con về phòng đợi Mik-kun?

- Ừ, con qua phòng nó đi.

- Dạ.

Yuki trả lời rồi lui nhanh ra ngoài.

Phòng Mike lúc nào cũng có một mùi rất đặc trưng. Mùi lá thông.

Yuki thoải mái nằm lên giường Mike, hít hà mùi hương quen thuộc ấy.

- Hi, mình sẽ sớm là chủ nhân của căn phòng này thôi.

Yuki vui thích với ý nghĩ như vậy, cô hết lăn bên này lại lộn sang bên khác.

Nhưng nằm mãi cũng chán, vẫn chưa thấy Mike về, Yuki buồn bã ngước mắt lên phía trên cao của cái tủ gỗ để đối diện. À, hình như Mike có cất giữ một vật gì đó rất quan trọng ở trên đấy? Trước đây khi Yuki định xem bên trong túi nâu đó đựng gì, Mike đã gắt lên và giựt nhanh nó lại từ tay cô.

Chà, giờ không phải là cơ hội tốt cho việc khám phá hay sao?

Dứt ý nghĩ ở đó, Yuki nhanh chóng chạy lại gần cái tủ và rướn người lên lấy cái túi nâu.

Một chút nữa thôi...

Cố lên nào !

Cô cố gắng kiễng chân hết cỡ và gạt cái túi về phía mình.

"Bộp !" - Cái túi rơi xuống đất, tạo thành một âm thanh khe khẽ.

Yuki cười mỉm, nhẹ nhàng cúi xuống nhặt cái túi lên và mở ra xem.

- Rốt cuộc trong này là gì mà anh ấy giấu kĩ thế?

Yuki lầm bầm, cô rút từ đáy túi lên một cái vòng tay màu đen.

- M2L? - Yuki nhìn dòng chữ trắng trên chiếc vòng - Nó có nghĩa là gì nhỉ?

Cô nhăn mày suy nghĩ một lát rồi vứt cái vòng qua một bên, không quên với thêm hai chữ "vớ vẩn" theo đó. Rồi Yuki tiếp tục lôi ra từ túi một sợi dây chuyền bằng bạc, trên dây có khắc hình mặt búp bê trông rất đáng yêu:

- Dễ thương quá !

Yuki thốt lên, cô nhanh nhẹn luồn nó vào cổ mình.

Ngắm hình ảnh mình phản chiếu trong chiếc gương để ở góc tường, Yuki vui thích xoay vòng:

- Chắc anh ấy mua để tặng cho mình đây mà. - Yuki ngẩn ngơ với suy đoán không một chút căn cứ gì của mình - Vậy mà cứ giấu...

Bất chợt, từ gian ngoài vang lên tiếng cô hầu gái:

- Thiếu gia, thiếu gia đã về.

Yuki giật thót, vội vàng cất cái vòng tay màu đen vào túi rồi ném lên tủ gỗ.

Còn chiếc dây chuyền thì vẫn yên vị trên cổ cô ta, ẩn sau lớp áo kimono màu cánh sen...

GHEN

Ghen - Phải chăng cũng là một biểu hiện của tình yêu?

Slypink nói:

Tình yêu là một đại dương vô tận.

Kẻ có duyên số sẽ cùng nhau tạo dựng một