Polly po-cket
Bước Qua Yêu Thương

Bước Qua Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323600

Bình chọn: 10.00/10/360 lượt.

h vai Nam Lâm nói:

- Em sao vậy? Em có biết mình vừa làm gì không?

Trên người Nam Lâm vẫn phản phất mùi rượu hòa theo đó là mùi
sữa tắm của Trúc Diệp. Sao anh lại không biết mình vừa làm gì cơ chứ, anh suýt nữa thì làm hại cô ấy rồi, suýt nữa thì
tước đoạt sự trinh trắng của cô ấy rồi. Nam Lâm gục mặt xuống
nói giọng mệt mỏi:

- Em không biết.

An Lâm hạ thấp giọng:

- Em đi đi. Chuyện này coi như anh không thấy gì hết, còn về
phía Trúc Diệp thì để tự em ấy quyết định. Nếu bố mà biết
thì...

Nam Lâm không nói gì lẳng lặng đi về phía tủ quần áo, sắp xếp vào ba lô rồi lững thững đi ra cửa. Tất cả công việc này anh
đều làm như một con rối.

Bây giờ vẫn còn là đêm, đường phố vắng lặng càng khiến lòng
người ta trống trải. Nam Lâm mở cổng, trước khi đi anh có quay
lại nói với anh trai mình:

- Xem ra em vẫn là một thằng tồi nhỉ?

Câu nói này nghe mới chua cay làm sao. Nói rồi Nam Lâm nhếch môi
cười nhạt và bước đi. Bóng dáng anh cô đơn kéo dài trên đoạn
đường. Anh hoàn toàn vô cảm, anh không biết có phải mình đang
đau khổ hay không mà chỉ muốn gục xuống. Không muốn đi tiếp,
chỉ muốn dừng lại.

An Lâm nhìn theo bóng dáng Nam Lâm đi khuất hẳn thì mới bước
vào nhà. Vừa nãy, nếu không phải trong thâm tâm anh nghe thấy
tiếng gọi tuyệt vọng của Trúc Diệp thì anh đã không chạy sang. Không ngờ linh cảm đó lại đúng. Anh không trách Nam Lâm. Với
anh, nó vẫn là một đứa trẻ, một đứa trẻ tội nghiệp. Anh có
công nhận là mọi người có thiên vị anh hơn Nam Lâm, vẫn quan tâm
anh hơn.

Khi Nam Lâm đỗ vào học viện. Anh biết Nam Lâm đã cố gắng như
thế nào, nếu như em trai anh học hành tử tế, chắc chắn nó còn có thể vượt mặt anh. Nhưng Nam Lâm lại không làm thế, nó chấp
nhận bị ghét bỏ, nó chấp nhận đứng sau anh. Và anh còn biết
Nam Lâm rất yêu Trúc Diệp. Những lần về nhà, Nam Lâm đều mua
quà cho Trúc Diệp nhưng lại không tặng. Chiếc tủ của nó giờ
đây chất đầy những món quà mà nó không dám tặng. Vì Nam Lâm
biết Trúc Diệp không yêu thích gì mình, nếu cô ấy có nhận thì cũng chỉ là để đấy cho bụi bặm chất đầy. Vậy chi bằng không
tặng còn hơn.

Với An Lâm. Anh không biết mình có yêu Trúc Diệp hay không, nhưng
anh vẫn luôn và sẽ mãi mãi quan tâm đến cô ấy. Cô ấy yêu anh
nhưng lại không dám nói, chỉ biết thể hiện. Anh cũng đón nhận
và không hề có ý kiến.

Lần đầu tiên gặp Trúc Diệp. Cô ấy như một cơn gió nhẹ thoảng
qua tâm hồn anh. Cái đáng yêu của cô ấy làm cho cô ấy như yếu
đuối trước mọi người, khiến anh chỉ muốn bảo vệ cô ấy suốt
đời.

Trúc Diệp tỉnh dậy. Lưng cô như bị rạn ra đau đớn. Trúc Diệp
nhẹ nhàng nhấc người lên. Trên người cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm hờ hững. Cảnh tượng đêm qua hiện về khiến cô chỉ muốn
bật khóc. Có phải là cô đã bị Nam Lâm làm nhục rồi không? Trên người Trúc Lâm, khắp cơ thể, những vết cắn đỏ lên khiến cô
thấy ghê tởm. Trúc Diệp liền chạy vào nhà tắm. Cô bật vòi sen cho nước chảy xuống. xối xả vào người. Trúc Diệp đưa tay lên
chà, lớp da đỏ lên sau những lần chà mạnh của cô. Nước mắt
Trúc Diệp giàn giụa trên má.

- Trúc Diệp!.

Là tiếng của An Lâm. Trúc Diệp ngừng khóc. Cô cố giữ cho giọng nói thật bình thường để trả lời anh:

- Dạ.

- Em dậy chưa? Xuống ăn sáng đi.

- Vâng. Em xuống ngay đây.

Trúc Diệp ngồi xuống mé bồn tắm. Cô cứ ngồi thẫn thờ như vậy không biết bao nhiêu lâu. Nam Lâm, hôn qua anh ấy tại sao lại làm
vậy? Dẫu biết rằng anh luôn ghét cô nhưng...Lúc đó cô đã ngửi
thấy mùi rượu. Có lẽ anh ấy đã bị rượu chi phối.

Trúc Diệp thở dài rồi mặc quần áo và đi xuống nhà.

Cả nhà đã ngồi quây quần bên chiếc bàn. Tuy nhiên cô không thấy Nam Lâm đâu.

An Lâm vừa thấy Trúc Diệp đi xuống vội nhìn cô thăm dò. Bất
giác nhìn vào phía cổ tay cô ấy có vết bầm tím. Xem ra, cơ
thể Trúc Diệp bị đả thương không ít. an Lâm mỉm cười rồi nói:

- Em ngồi đi.

Trúc Diệp không nói gì, cô ngồi xuống cạnh chỗ an Lâm.

Bà Hoa đã chuẩn bị xong bữa sáng. Không thấy Nam Lâm đâu thì vội hỏi:

- Nam Lâm vẫn còn ngủ sao?

An Lâm cúi mặt xuống trả lời:

- Nghe nói ở trường nó có việc gì đó nên đã đi từ hôm qua rồi ạ!.

Bà Hoa tỏ vẻ thất vọng:

- Hôm qua dì đã làm cho Nam Lâm ít bánh. Nghe nói học trường
công an khổ cực lắm nên làm cho nó. Không ngờ nó đi sớm như
vậy.