
có đúng không? Chỉ cần chúng ta yêu nhau là đủ, hãy trân trọng nó. Anh không muốn một chút
giận hờn vô cớ mà để tuột mất em như lần anh suýt mất em. Em
hiểu chứ?
Trúc Diệp ngẩng đôi mắt trong vắt như bầu trời thu của mình lên nhìn An Lâm. Nụ cười của anh dần dần chế ngự những cơn sóng
dồn dập đến không ngăn cản trong cô. Thay vào đó, là một cái
gì đấy thật mềm và thật ấm. Nó cho cô thấy mình thật an
toàn, mình không còn cảm giác sợ hãi nữa.
- Trúc Diệp! - Giọng nói của Nam Lâm vang lên phía đằng xa khiến An Lâm và Trúc Diệp thoáng bàng hoàng.
Phản ứng của Trúc Diệp rất nhanh nhạy, khi Nam Lâm còn chưa gọi hết câu thì cô đã rời bỏ vòng tay của An Lâm. Chính cô cũng
không hiểu tại sao mình lại có phản ứng ấy, cô chỉ thấy rằng, nếu cô vẫn ôm An Lâm thì Nam Lâm sẽ tức giận.
An Lâm thấy Trúc Diệp đẩy mình ra một cách lạnh lùng không
ngập ngừng như vậy thì cảm thấy hụt hẫng. Lần đầu tiên anh
thấy người con gái anh yêu lại xa lạ đến như vậy. Xa lạ đến
không thể với tới nữa rồi, cho dù anh có đang nắm tay cô ấy
đấy. Nhưng có cảm tưởng cái anh đang nắm chỉ là một thứ hư vô, ảo ảnh mà anh tự dựng lên.
Nam Lâm nhếch môi lên cười nhạt. Nụ cười nhạt nhưng in hằn lên
môi một sự đắng ngắt và chua xót. Anh đã chờ đợi, đã nhớ
nhung đến nỗi mà có thể chết đi được. Để rồi khi định đi đón
cô ấy, để rồi khi cái anh nhận được lại là một hình ảnh
khiến trái tim anh trở thành một đống hoang tàn như thế này
đây. Nam Lâm từ nhỏ đã mang trong mình sự ngông nghênh, cuồng
ngạo. Anh không bao giờ chấp nhận là người thua cuộc. Trong anh,
lúc nào cũng chỉ có ý nghĩ anh nhường và bố thí cho kẻ khác chứ không phải là để họ làm như vậy với mình. Đối với An Lâm cũng vậy, Nam Lâm chưa bao giờ công nhận là mình thua anh ấy,
anh chỉ nhường anh ấy đi trước mà thôi.
Chính vì vậy, khi mà để người khác lấn át, để người khác
làm cho anh cảm thấy anh là kẻ thua cuộc, thì anh sẽ không
khống chế nổi tự ái của bản thân. Cái đầu tiên anh sẽ làm
chính là vứt bỏ, vứt bỏ tất cả. Hoặc nếu không vứt bỏ được, thì anh sẽ đạp đổ nó!
Nam Lâm mỉm cười bước đến trước mặt Trúc Diệp. Sự chua xót và thù hận trong giọng hòa quyện vào nhau tạo nên một âm thanh
đáng ghê sợ:
- Em...là Trúc Diệp phải không? - Anh đã mong cô ấy trả lời là không.
Đôi mắt của cô ấy không dám nhìn thẳng vào anh, khuôn mặt cô ấy trước anh cũng mơ hồ và nhạt nhòa cả đi. Trúc Diệp trong anh
đang ở đâu?
- Em đã từng ngủ với ai? Em biết không?
An Lâm nghe câu nói này thì tỏ rõ thái độ không vừa lòng. Anh kéo nhẹ tay Nam Lâm nói nghiêm:
- Nam Lâm. Em đừng nói nữa.
Nam Lâm nhìn anh trai mình rồi vung tay bàn tay đang nắm lấy
khuỷu tay anh ra. Anh ngông cuồng như một con ngựa hoang không ai
thuần phục nổi, ánh mắt anh sắc lạnh hơn bất cứ thứ gì khác. Rồi Nam Lâm gằn giọng nói:
- Trúc Diệp. Em cảm thấy mình có đúng không? Nếu em không chấp
nhận tôi, chỉ cần nói với tôi một câu là được. Tại sao em lại
cố tình tỏ ra mập mờ với tôi? Em muốn đò đưa tôi à? - nói đến đây, Nam Lâm nhếch môi cười nhạt - Đêm đó, em có thể cự tuyệt
tôi. Nhưng em đã không làm. Em đã nói những gì em biết không? Em
đã nói những gì khi tôi kề sát em, em còn nhớ không? Rằng: Em
cảm thấy hạnh phúc khi ở bên tôi. À, hóa ra cái hạnh phúc của em chính là để một người đàn ông ân ái với mình cả đêm.
Phải, tôi là thằng ngu nên đã ảo tưởng em thích tôi, em yêu tôi.
Tôi là thằng điên khi nuôi hi vọng với em. Trúc Diệp, em nghe đây, nghe cho rõ để còn nhớ đến suốt đời. Cho dù em có chết thì
tôi, Nam Lâm này nhất định cũng sẽ không quan tâm đến em.
Nói xong, Nam Lâm lôi từ trong tui quần ra một chùm chìa khóa.
Nghiến răng rồi đáp mạnh xuống đất như đáp hết mọi vấn vương,
thương nhớ suốt 17 năm qua. Với anh, tất cả sẽ chấm dứt từ đây. Anh mong rằng, ngày mai tỉnh dậy, mọi tình yêu dành cho cô ấy
sẽ tan biến trong hư không. Một dấu vết cũng không còn.
Sau khi Nam Lâm bỏ đi, dường như
không khí trong cái gara này đã bị rút cạn. Ngột ngạt và cẳng thẳng đến cùng cực. Trúc Diệp cảm tưởng như các tế bào li ti trong cơ thể cô đang lớn dần, lớn dần rồi chèn ép các mạch
máu khiến cho chúng phải chịu một sức ép nặng nề. Nặng đến
nỗi làn da mỏng manh không thể che giấu nổi mà đành phải làm
lộ ra những mạch máu ấy.
An Lâm đứng lặng người nhìn Trúc Diệp. Khuôn mặt trắng bệch, cơ thể