Ring ring
Bước Qua Yêu Thương

Bước Qua Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325052

Bình chọn: 9.5.00/10/505 lượt.

úc khuất hẳn rồi cô cảm tưởng như ánh hòa
quang lấp lánh của nó vẫn vương lại nơi đây. Khiến lòng cô càng thêm nỗi buồn mênh mông.



An Lâm vội vàng lái xe đi.

Anh đã vượt không biết bao nhiêu lần đèn đỏ. Nghe giọng của
Khánh Lâm thì có vẻ như bố cô ấy đang trong tình trạng nguy
cấp. Nếu không đến nhanh thì e là sẽ không ổn.

An Lâm là một người bác sĩ có lương tâm. Với bệnh nhân anh luôn
nhiệt tình hết mức. Chỉ cần mọi người khỏe là anh cũng thấy
rất vui.

Trúc Diệp đứng lặng người trước cổng công ti khá lâu. Cô không
biết mình nên làm gì, nên đi đâu vào lúc này. Thế là cứ đứng
một mình như thế.

Cuộc hẹn đã bị bỏ dở, với An Lâm cô không bao giờ có thể quan
trọng bằng công việc của anh ấy. Cô đã tự nhận mình là người
ích kỉ hàng trăm lần rồi cho nên...nếu có giận An Lâm vào lúc
này cô cũng không thấy dằn vặt.

Người trong điện thoại vừa rồi là ai? Ở bệnh viện còn rất
nhiều y bác sĩ nữa, tại sao lại chỉ gọi cho anh ấy? Trúc Diệp đã nghe loáng thoáng giọng của một người con gái. Ngoài cô ra, còn có người khác có thể làm cho An Lâm hoảng hốt và vội
vàng như vậy sao?

Từ trước đến nay. Với con gái, An Lâm chưa bao giờ đối xử tốt quá mức xã giao.

Vậy người kia là ai?

Nam Lâm và mọi người cùng nhau đến một nhà hàng nào đó ăn qua
bữa trưa. Dù sao thì cũng không nên hại Trịnh Thắng trắng tay ra về. Theo như cái ý nghĩ của Nam Lâm thì anh thấy mình vẫn còn tốt chán.

- Mọi người hẹn nhau ở Việt nhé?

Rồi Nam Lâm tung chùm chìa khóa lên và bắt lấy.

Bỗng nhiên trong thâm tâm anh có một linh cảm gì đó khó tả. Nam
Lâm mím môi và ngồi vào xe. Anh khẽ lặng người đi trong giây
lát. Ánh mắt như sâu thẳm vô đáy. Sống mũi cao thẳng tắp hiên
ngang làm nổi bất nét gì đó bốc đồng và ngỗ ngược trong anh.
Hai bàn tay nắm chặt vô lăng và cứ giữ nguyên ở đó. Thời gian
cứ trôi qua, nhưng Nam Lâm những tưởng nó đang bị đóng băng. Nhìn anh có vẻ như là đang suy nghĩ. Nhưng thực ra anh chẳng nghĩ gì cả. Đầu óc tróng rỗng và hoàn toàn vô thức. Anh không biết
mình đang làm cái gì. Cảm giác vừa nãy khiến anh như vậy.

Nam Lâm khởi động xe rồi lao vút đi.

Như một cơn gió vô hướng, cứ thổi qua...trôi qua...khiến người khác vừa khó chịu lại vừa muốn níu giữ.

An Lâm vừa bước vào bệnh viện vừa lấy điện thoại. Anh bấm tìm số của Khánh Lâm một cách vội vàng. Chỉ sợ rằng mình chậm
một bước nào đấy sẽ ân hận cả đời.

Nhưng khi anh vừa bước đến thang máy thì đã gặp Khánh Lâm đứng
mỉm cười ở đó. Nụ cười của cô ấy làm anh có hơi bình tĩnh.
Anh đang nghĩ nếu cô ấy vẫn bình thường như vậy thì mình vội
vã làm gì cơ chứ? Rõ ràng là nụ cười kia cho thấy bệnh tình
của bác trai không hề nguy hiểm như cô ấy đã nói.

Tuy vậy nhưng An Lâm vẫn bước đến hỏi bằng một vẻ lo lắng:

- Bác ấy sao rồi?

Khánh Lâm mặt mày tỉnh bơ nói vẻ đùa đùa:

- Sắp chết rồi.

An Lâm hoảng hốt:

- Cái gì?

Khánh Lâm lại mỉm cười rồi kéo An Lâm ra ngoài bệnh viện nói:

- Em chờ anh sắp chết rồi.

An Lâm nhất thời không hiểu hành động này. Có phải cô ấy vừa trải qua một nỗi đau quá lớn nào đó không?

Nghĩ vậy anh vội bỏ bàn tay Khánh Lâm đang nắm lấy cánh tay mình kéo đi. Rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc:

- Khánh Lâm! Đừng đùa nữa. Có phải bố em gặp chuyện gì rồi không?

- Phải!

Câu nói này càng làm cho An Lâm không dám thở mạnh:

- Em nói đi. Có chuyện gì?

Khánh Lâm thấy điệu bộ này của An Lâm thì không khỏi cười lớn. Cô đã cố gắng giữ trật tự từ nãy tới giờ nhưng vẻ mặt của
An Lâm lúc này làm cô không thể không cười. Nghe nói An Lâm là
một thần đồng. Nhưng ai nói thần đồng không có lúc ngốc
nghếch?

- Bố em đang lo lắng khi chưa thấy em lấy chồng.

An Lâm nhíu mày:

- Đừng đùa nữa.

Khánh Lâm giơ tay lên nói vẻ kiên quyết:

- Em thề. Nếu bố em có chuyện gì thì em có thể đứng đây tươi cười với anh được hay sao?

An Lâm đứng im như pho tượng. Không có chuyện gì vậy tại sao lại phải gọi anh đến đây? Làm anh lo lắng và hoảng hốt như vậy
Khánh Lâm vui lắm hay sao? Anh đã phải có lỗi với Trúc Diệp khi không đưa cô ấy đi ăn cơm được. Rồi còn bắt anh làm một người
công dân không biết luật giao thông. Cô ấy làm thế là vì cái
gì?

An Lâm nhíu mày xuống. Mắt anh vốn đã lặng n