
hắn tin rồi.
Nam Lâm gật gù:
- Vậy được. Tối anh sẽ đến. Thế còn chiều thì sao?
Trúc Diệp nói luôn không chút ngập ngừng:
- Em không đến đâu. Có gì buổi tối chúng ta sẽ nói chuyện.
Tiếng tút dài trong điện thoại vang lên khiên Nam Lâm hơi hụt
hẫng. Vậy nghĩa là phải vứt đi những kịch bản mà anh đã
chuẩn bị cho một lời chúc mừng hay sao? Nam Lâm nhìn hộp quà
bên cạnh mình thật lâu. Cuối cùng anh quyết định cất vào ngăn
kéo rồi khóa nó lại. Không tặng nữa. Cô ấy còn chưa biết anh
sẽ làm gì mà đã từ chối như vậy rồi thì chắc chắn món quà
này cô ấy cũng sẽ không chấp nhận đâu.
Lại một năm như thế nữa trôi qua.
Buổi tối Nam Lâm lái xe đến khu chung cư Hoa Lệ.
Cũng may là hôm nay không tắc đường. Anh đến được chỗ của Trúc Diệp một cách nhanh chóng.
Nam Lâm bật nhạc lên nghe cho vơi đi cảm giác đang trống vắng.
Thế đấy, trống vắng vì những gì anh đang ước lại hóa ra ảo
tưởng. Trúc Diệp chưa bao giờ thay đổi cách nghĩ về anh. Với cô ấy, anh vẫn chỉ là một thằng tồi mà thôi.
Trúc Diệp sắp phát điên lên vì không liên lạc được với An Lâm.
Anh ấy đang làm cái quái gì mà không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn của cô? Trước kia cô gọi điện chưa bao giờ An Lâm
để đến tiếng tút thứ 4 mới nhấc máy. Hay là anh ấy đã có
bạn gái rồi? Ý nghĩ này khiến Trúc Diệp cảm thấy như chán
nản toàn phần. Thân thể bỗng chốc uể oải hẳn đi.
- Trúc Diệp. Con dọn bàn ăn đi. Nam Lâm đang đến đấy.
Trúc Diệp đang chán chường nghe thấy Nam Lâm bỗng chốc thấy bực bội:
- Anh An Lâm đã đến đâu mẹ!
Bà Hoa nói:
- Chắc nó bận làm rồi. Thôi chúng ta để phần đồ ăn cho nó cũng được.
Thế là Trúc Diệp hậm hực bước đến trạn lấy bát và sắp thức ăn lên bàn giúp mẹ. Cô dám chắc rằng đây là lần sinh nhật mà
cô không chờ đợi nhất.
Nam Lâm ấn chuông cửa. Đợi một lúc thì dì Hoa ra mở.
Vừa nhìn thấy anh, dì Hoa đã nắm lấy tay anh xúc động nói:
- Nam Lâm. Con đây rồi.
Nam Lâm không để ý gì đến thái độ của bà, anh chỉ bước vào nhà với vẻ hờ hững rồi nói vọng ra:
- Dì Hoa. Anh con đâu?
- Nó còn bận làm việc ở bệnh viện.
Nam Lâm thở dài không nói. Xem ra anh là người thừa mất rồi. Đơn giản là khi có An Lâm thì anh coi như được ban cho chút ít sự
chú ý. Giờ không có An Lâm thì chắc Trúc Diệp chỉ muốn đá anh ra khỏi nhà cô ấy mà thôi.
Dì Hoa bước đến kéo tay Nam Lâm ngồi vào bàn rồi gọi Trúc Diệp đang ở trong phòng ngủ:
- Trúc Diệp. Ra ăn cơm đi con.
Trúc Diệp mặt mày bí xị từ trong phòng bước ra. Vẻ mặt của
cô giờ đây trông thật khó khăn. Nam Lâm nhíu mày hỏi:
- Sao thế?
Trúc Diệp ngồi vào bàn ăn rồi nói qua quýt:
- Không có gì!
Bống nhiên dì Hoa nói to:
- Khoan đã. Hôm nay là sinh nhật con, chúng ta mỗi người phải có một món quà chứ? - Bà quay sang phía Nam Lâm nhướn mày hỏi -
Đúng không Nam Lâm?
Nam Lâm đang ăn bỗng tắc nghẹn. Quà anh chuẩn bị đã vứt vào
nhăn kéo từ lâu rồi. Còn tặng cái gì nữa chứ? Nghĩ thế Nam
Lâm nói vẻ khó khăn:
- Con không có quà đâu. Chúc mừng thôi.
Dì Hoa như bị dội một gáo nước lạnh. Chỉ cần Nam Lâm nói quên
mất không chuẩn bị cũng được mà. Đâu cần phải nói thẳng thừng ra là không có như thế chứ. Cuối cùng bà cũng đành cười trừ:
- Vậy cũng được. Chúc mừng nhé!
Nam Lâm vừa há được miệng ra thì Trúc Diệp đã nói chen vào:
- Đi sinh nhật mà không có quà sao?
Nam Lâm vội vàng ngậm miệng lại. Anh nhấp một ngụm rượu vang
rồi nheo ánh mắt thành hình trăng khuyết. Dưới ánh đèn vàng,
đôi hàng mi anh như lấp lánh, như rung động, như mờ ảo khiến
Trúc Diệp bị thu hút trong giây lát. Hai chiếc khuyên tai bạc
sáng loáng vẫn được anh đeo bên tai, nhìn anh ai bảo anh đã 26 cơ chứ? Anh chẳng có tí chín chắn nào, chẳng có tí già dặn
của tuổi 26 một chút nào. Nhìn anh thật ngỗ ngược và bất
cần. Và rồi Trúc Diệp lại để chính tiếng nói của Nam Lâm
đánh thức:
- Thế em thích quà à?
Trúc Diệp chưa thoát khỏi vẻ huyền ảo vừa nãy. Cô chỉ nhún vai nói bâng quơ:
- Đương nhiên.
Nam Lâm không nói gì ăn nốt bữa ăn của mình. Trong đầu anh bây
giờ là một kế hoạch đang được hình thành. Trúc Diệp đã nói
là thích quà rồi vậy thì anh cũng nên tặng cô ấy.
Nam Lâm từ bé đã bị coi là một ng