Disneyland 1972 Love the old s
Brown Eyes….love!!!!

Brown Eyes….love!!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323191

Bình chọn: 9.5.00/10/319 lượt.

này…có lẽ anh nên biết,em giấu cũng chẳng được gì?

Hắn nhìn Ivy,chờ đợi.

_Ba của anh…ông ta…đã hại chết cô của em!

Hắn sững sờ…nhìn nó:

_Em nói gì??ba anh…hại chết..?

_Phải?_nó gật đầu_…cô của em!

_Không thể nào??sao lại như thế?_hắn vẫn còn hoảng hốt trước cái tin đó!_2 người có thù oán gì ư?

_Không có thù oán gì!trái lại là khác…..2 người đã yêu nhau tha thiết!

Henry làm ra vẻ khó hiểu:

_Anh không hiểu!nếu vậy thì tại sao em lại nói là ba anh hại chết cô ấy?

_Vì ba anh đã phụ bạc cô em,để yêu 1 người phụ nữ khác,giàu có hơn…xinh đẹp hơn..đó chính là mẹ của anh!

_Nếu như ba anh thật lòng yêu mẹ anh thì sao?giống như anh…đã quyết định lấy Stephanie nhưng rốt cuộc vẫn không quên được em!!!

_Không phải như thế đâu!

_Thế là thế nào?em nói đi!

Ivy chậm rãi:

_Nếu như vậy thì em cũng chẳng nói làm gì!Cô của em đã van xin,khóc lóc,năn
nỉ nhưng ba anh lại dứt khoát bỏ cô ấy!!cô ấy vẫn bám theo,quấy
phá!Rồi..một ngày…2 người hẹn nhau nói chuyện….ba anh lợi dụng lúc
đó..lái xe tông chết cô…

_Không!anh không tin!_hắn hét lên_anh
không tin,anh không tin ông ấy có thể làm như thế!!Hoang đường…Vậy tại
sao ông ấy không bị bắt?em giải thích đi!

_Thế lực..tiền bạc…2 cái đó ba anh đều có…ai bắt được?

Hắn nhìn nó:

_Em có tin không?

_Sao?

_Em có tin chuyện đó không?

_Em…..chuyện này ba em kể….làm sao em không tin được?

_Vậy…. em tính thế nào??

Ivy nhìn hắn,đôi mắt nâu ấy….đang nhìn lại nó..tha thiết…

_Em đã nói rồi…dù có chuyện gì…em cũng không xa anh đâu!em đã quyết định như thế!Anh…cũng vậy chứ?

Hắn quay đầu đi,không trả lời,rồi hắn ngồi lên xe,đội nón vào:

_Em lên xe đi!

_Henry ah!Sao vậy anh?

_Em lên xe đi…anh chở em về chỗ làm!

_Sao vậy?_nó bất ngờ

Hắn lạnh lùng không nói,nổ máy xe..Ivy chỉ còn cách leo lên xe ngồi,trong lòng thấy lạ lẫm,không biết hắn đang nghĩ gì nữa..

Thật ra….trong lòng Henry bây giờ đang rất hoang mang…hắn không tin chuyện
mình vừa nghe là sự thật..hắn không tin ba hắn lại là người như
thế…nhưng nếu…nhưng nếu là sự thật thì hắn biết làm thế nào đây??hắn
biết làm sao để có thể ở mãi bên cạnh Ivy mà không suy nghĩ về chuyện
đó?rồi gia đình Ivy nữa,chắc chắn sẽ không chấp nhận…Ivy nói rằng..sẽ
không rời xa hắn nữa…nhưng còn hắn….hắn có làm như thế được hay không??

Hắn thấy sợ…lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ như thế này…sợ rằng hạnh phúc mình vừa có được…..sẽ…tan vỡ…..!!!!



_”Rầm”_hắn tông cửa vào,mặt hầm hầm…

_Có chuyện gì thế?Sao con lại đến đây?_Ông Harry nhìn thằng con trai mình,bất ngờ.

Cô thư ký chạy vào,luýnh quýnh:

_Thưa tổng giám đốc,tôi đã bảo với cậu là ông đang bận thế nhưng cậu chủ cứ xông vào!

Ông cau mày nhìn hắn:

_Con là đứa có học sao lại cư xử như thế ?

Hắn lườm ông:

_Vậy đứa có học phải cư xử như thế nào???Phụ bạc người mình yêu để chạy theo người con gái khác ah?

_Con…con nói cái gì thế hả?_ông lắp bắp

Hắn nhìn cô thư ký:

_Phiền cô ra ngoài 1 lát!tôi có chuyện cần nói với cha tôi!

Cô ta gật đầu rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng,đóng cửa lại.

_Con nghĩ ba biết con đang nói về chuyện gì chứ?_hắn nhìn ông,lạnh lùng.

_Ta không hiểu!

_Không hiểu ư???Thế con hỏi ba,nhà ta với nhà Harnett có quan hệ như thế nào?

Ông tái mặt đi,nhưng cố gắng lấy lại vẻ mặt bình thường:

_Ta không hiểu con đang nói gì!

_Ba nói láo!_hắn hét lên,rồi hắn chạy đến bên cạnh ông_hãy nói cho con biết đi,hãy nói là nhưng gì Ivy kể cho con không phải là sự thật đi!

_Con bé ấy….nó đã kể gì cho con?

_Ba có muốn nghe không??Cô ấy kể hết!Ba có muốn con nói lại y chang những
gì mà con được nghe không?Cô ấy bảo chính ba đã phụ bạc cô của cô ấy
để…để lấy mẹ con..đẹp hơn…giàu hơn…_hắn cay đắng nói_dù người ấy có van
xin ba thế nào,ba cũng không thèm để ý đến…cô ấy còn nói vì ba thấy quá
phiền phức khi có 1 người luôn bám theo quấy rối nên…

_Đừng nói nữa!_ông hét lên…khuôn mặt đau khổ.

_Ba nói điều đó không phải là sự thật đi ba!Ba nói đi!Cái chết của cô ta không liên quan đến ba!Phải không?

Ông ngồi xuống ghế sofa,cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh của mình,nhưng có vẻ
điều đó quá khó với ông,sự căng thẳng,lo lắng,có cả vẻ u uất,hối hận
đang hiện rõ lên từng nét mặt.Ông úp mặt xuống bàn tay..

_Ba trả lời con đi ba!!_hắn nói giọng thống thiết…

_Cái chết của cô ấy….có liên quan…đến ba!

Hắn sững sờ nhìn ông:

_Thật…thật sao?

Ông im lặng,không nói.

_Tại sao?_hắn hỏi.

Ông nhắm mắt….như hồi tưởng về 1 quá khứ xa…đã xa nhưng chẳng bao giờ ông quên được..suốt cuộc đời này.

_Tại sao vậy ba?Sao ba có thể làm 1 việc n