
Á Á ...Sao anh lại ở trên giường tôi
Hàn Phong nhíu đôi mày lại, lấy tay dụi dụi đôi mắt, hắn nói giọng pha chút mệt mỏi:
- Có gì đặc biệt đâu là cô bảo tôi ngủ với cô mà
Tôi hớ người trợn to đôi mắt, theo lẽ thường tôi nhìn vào trong chăn...
- Oh my god trên người tôi mặc 1 chiếc quần short và 1 chiếc áo thun nhưng tôi nhớ hôm qua đâu có chuyện gì đâu!
Tôi nhủ thầm rồi nhìn xuống đất. Ối lạy chúa, chiếc áo đầm thì vứt sang một bên còn đôi giày nữa huhu giờ phải làm sao đây huhu
Tôi nhìn Hàn Phong rồi nói:
- Anh nói đi chưa có chuyện gì xảy ra phải không?
Hắn ta nhếch mép cười điềm tĩnh nói:
- Xin lỗi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm
- Nhưng tôi không yêu anh
- Tôi sẽ làm cho em yêu tôi và em mãi sẽ là cô gái của tôi, của Hàn Phong này.
- Anh mau biến đi cho tôi mau đi khỏi đây, đời này kiếp này đừng để tôi thấy anh
Tôi gào lên chỉ tay ra phía cửa nước mắt rơi như không thể kìm lại.
Hàn Phong vẫn với nụ cười đó, đi ra ngoài nhưng có ai biết được rằng trong lòng hắn lại quặn lên một thứ gọi là đau.
Tôi ngồi bệt xuống sàn, gạt đi dòng nước mắt, tự trấn an để bắt đầu một ngày mới tồi tệ.
Bước từng bước trên vỉa hè, tôi mệt mỏi đón nhận ánh nắng rực rỡ, khó ckịu khi nghĩ về hắn- tên đại xấu xa. Bây giờ tôi phải làm sao đây, đêm đầu đã bị Hàn Phong cướp mất tôi còn làm được gì nữa đây! Không phải hắn bảo sẽ chịu trách nhiệm sao, nhưng lời nói của hắn có thể tin được không? Tôi không dám khẳng định. Thở dài thườn thượt dù sao mọi chuyện cũng thành ra thế này rồi thì cứ đối mặt với nó xem sao. Với suy nghĩ đó, tôi cảm thấy tự tin thêm vài phần.
Píp...píp. Điện thoại tôi báo hiệu rằng có tin nhắn, mở ra xem trên màn hình hiện lên dòng chữ:
- Mọi chuyện đã thành ra như thế thì dù cô có muốn hay không tôi cũng sẽ chăm sóc, tôi sẽ ở bên cạnh cô. Tôi sẽ cho cô thời gian suy nghĩ
Tôi không biết nên vui hay nên buồn. Cái tên này thật sự rất đáng ghét. Tôi không thèm trả lời, nhét luôn chiếc điện thoại vào cặp.
- Uyển Nhi bà bị làm sao vậy? Gia khang nhìn tôi, lo lắng hỏi
- không sao, tôi rất buồn, tôi và ông đi thăm mẹ tôi rồi đi đâu đó chơi nha
- tại sao bà buồn, có chuyện gì?
- không có chuyện gì đâu, vì lâu rồi chưa đi chơi với ông nên muốn đi thôi mà.- tôi cười toe toét ôm vai bá cổ Gia Khang ,nụ cười gắng gượng làm tôi cảm thấy thật mệt mỏi.
- Mẹ à mai là mẹ được xuất viện rồi !
- Ừm mẹ cũng muốn được về nhà, ở bệnh viện khiến mẹ rất ngột ngạt
Tôi mỉm cười xoa bóp cánh tay mẹ. Bà nhìn tôi âu yếm rồi quay sang Gia Khang:
- Cháu là bạn Uyển Nhi à?
Gia Khang khẽ cười đáp:
- Vâng thưa bác
Mẹ tôi lúc này đã khoẻ hơn, mặt bớt đi vẻ xanh xao.
Tôi cùng mẹ và Gia Khang trò chuyện vui vẻ, từ lúc ba mất đến bây giờ thì chưa lần nào chúng tôi trò chuyện lâu như vậy. Ở với mẹ đến 6h thì chúng tôi xin phép đi về.
- Bà muốn đi đâu chơi nữa không? - Gia Khang vừa lái xe vừa hỏi tôi.
- Tôi muốn đi ăn kem ở Hoàng Nhật.
- Ok. Hoàng Nhật thẳng tiến
Gia Khang lái xe thẳng đến Hoàng Nhật., tôi gọi một ly kem hạnh nhân còn Gia Khang thì một cốc cafê đá.
- wow ngon quá - Tôi cười toe toét khi vừa cắn một miếng kem lạnh buốt.
- Haha. - Gia KHang nhìn tôi, mỉm cười thành tiếng.
- Này, cười gì chứ? - Tôi liếm kem nhìn Gia Khang với khuôn mặt hình sự.
- Nhìn bà giống y con nít, không có ai nghĩ bà hai mươi tuổi đâu- Gia Khang bỗng dưng cười phá lên.
- Im ngay, mặc kệ tôi - tôi nhìn dáo dát xung quanh, không biết có ai ngke thấy không nữa. Mất mặt quá à, cái tên này làm như muốn tôi quê vậy.
Sau khi xác định là không ai chú ý tới mình, tôi chồm tới gõ một phát vào đầu Gja Khang.
- Ui da. Đúng là cái đồ con nít mà, ăn còn đễ tèm lem trên mặt chẳng khác nào con mèo bẩn
- Đâu đâu? - Tôi đưa tay xoa xoa, vẻ mặt ngơ ngác.
- Bên kia. Trời ơi không phải, bên đó đó. - Gia Khang chỉ chỉ vẻ mặt rất ngộ
- Chỗ nào?
- Tôi lau cho, bà càng lau mặt càng nhem nhuốc.
Gia Khang đi qua phiá tôi, đưa tay lau vết kem trên mặt thật nhẹ nhàng. Cười cười bảo tôi là một đứa trẻ.
Gia Khang đang lau cho tôi thì có một cánh tay khác bắt lấy tay cậu ta, hất mạnh ra phía sau và người đó không ai khác là Hàn Phong.
- Anh làm trò gì vậy? - Tôi tức tối nhìn Hàn Phong
Hàn Phong chẳng nói chẳng rằng kéo tôi đi. Nhưng không biết vào lúc nào một tay còn lại của tôi đã được Gia Khang nắm lấy. Tình hình bây giờ đang rất căng thẳng, tôi còn ngke mùi thuốc súng đâu đó quanh đây. Tôi hết nhìn Gja Khang rồi xoay qua Hàn Phong đến chóng cả mặt.
- Hàn Phong bỏ tôi ra
- Đi theo tôi.
Nói rồi, hắn ta nhanh chóng kéo tôi đi nhưng Gja Khang vẫn nhất định không chịu từ bỏ, cậu ta l