
/>…
…
Làn môi nứt nẻ nhợt nhạt, đôi mắt nhắm lờ đờ, tại sao anh vẫn còn sống, tại sao thần chết lại không cướp đi sinh mạng của anh, tại sao những hồi ức xót xa kia lại không buông tha cho anh. Hai hàng mi đen nhánh lại nhắm
nghiền, từng cơn đau mãnh liệt đến tê dại quẫy đạp mãnh liệt trong đáy
lòng, Lạc Hi như bị từng ngọn sóng buốt giá đánh bật trở về nơi đêm sâu
thẳm.
“Lạc Hi…”
Khiết Ni lo lắng gọi nhỏ.
Sau mấy ngày ròng rã hôn mê, vài giờ trước đây Lạc Hi đã tỉnh lại. Khiết Ni còn chưa kịp khóc vì niềm vui cực độ thì các bác sĩ lại thông báo cho
cô và Thẩm Tường hay rằng ý chí tồn tại của Lạc Hi rất thấp, như vậy sẽ
rất bất lợi cho việc phục hồi các chức năng hoạt động của các bộ phận cơ thể. Vả lại, nếu không nghĩ cách để anh trấn tĩnh lại, cứ cho là lần
này thoát khỏi nguy hiểm, rất có khả năng Lạc Hi sẽ lại chọn việc tự
vẫn.
Thẩm Tường nhìn sắc mặt mỏi mệt tiều tụy của Lạc Hi, cô điều chỉnh lại hơi
thở, nén chặt nỗi chua chát trong lòng, giọng nói cô bình thản:
“Doãn Hạ Mạt và em trai cô ấy đều đến thăm anh, anh còn nhớ không?”
Những ngón tay trên giường khẽ run lên một tí.
Hình như lần đó trong màn sương dày đặc, anh đưa tay ra mà không nhìn thấy
được những ngón tay, cô ấy đã xuất hiện trong nháy mắt, anh còn chưa kịp cất tiếng gọi, cô đã như cái bóng mờ ảo tan biến luôn…
Cô ấy có đến thật không…
Không phải là ảo giác chứ…
Tại sao vẫn đến thăm anh… không phải cô ấy hoàn toản không quan tâm đến anh sao… người cô ấy yêu… là Âu Thần… cô ấy đã lấy Âu Thần…
“Em trai cô ấy đến một mình, cậu ấy ngồi cạnh giường anh, nói với anh
rằng…” những ngón tay đan chặt vào nhau chết cứng, Thẩm Tường mới có thể buộc mình nói tiếp ra được, “Cậu ấy nói người Hạ Mạt yêu là anh… Doãn
Hạ Mạt vì em trai mình mà chấp nhận lấy Âu Thần, anh ta dùng chính quả
thận của mình để trao đổi…”
“…”
Sắc môi trở nên nhợt nhạt khác thường, hàng mi đen nhánh chầm chậm hé mở,
hơi thở của Lạc Hi bỗng trở nên gấp gáp, như vậy, không phải là ảo giác
của anh, những lời nói của Tiểu Trừng anh đã nghe thấy trong cõi mơ…
“… cho nên… cuộc hôn nhân đó chỉ là một cuộc giao dịch…”
Thẩm Tường nói cho xong một cách miễn cưỡng, nhưng ngọn lửa căm phẫn trước
sau vẫn không kìm nén nổi lại bùng lên trong lòng cô, Thẩm Tường lạnh
lùng nói:
“Nhưng, trong cuộc giao dịch đó, cuối cùng cô ấy đã chọn cách ruồng bỏ anh!”
“Lạc Hi!”
Khiết Ni kinh hãi nhìn Lạc Hi chỉ trong phút cốc đã có phản ứng cực mạnh. Như bất ngờ được tiếp thêm sức mạnh, thân người suy kiệt của Lạc Hi bỗng
bật thẳng dậy, nhưng chỉ trong khoảnh khắc thân người đó lại nặng nề đổ
xuống, ống truyền dịch cắm trên cổ tay cũng bị lắc mạnh.
“Anh muốn làm gì?!”
Khiết Ni đỡ lấy thân người Lạc Hi vẫn đang cố muốn ngồi lên, vừa ấn chuông gọi bác sĩ, vừa hỏi một cách lo lắng.
“Anh… anh muốn gặp cô ấy…”
Lồng ngực phập phồng dữ dội, đáy mắt Lạc Hi phát ra thứ ánh sáng lạ thường,
như trong lớp tro tàn diệt vong ấy, vẫn còn một niềm khát vọng cuối
cùng.
***
Doãn Trừng một mực cự tuyệt cấy ghép nay cũng đã đồng ý phẫu thuật.
Trân Ân không dám tin. Cô vui mừng đến phát điên, làm sao lại có một sự thay đổi lớn đột ngột như vậy? Trân Ân vừa vui sướng vừa nghi hoặc, nhưng
nhìn vẻ mặt trầm mặc của cả Âu Thần lẫn Tiểu trừng, cô cũng chẳng dám
hỏi một điều gì.
Mọi công việc chuẩn bị đều được tiến hành nhanh chóng, cuộc phẫu thuật được tiến hành ngay chiều hôm đó.
“Chị, em phải đi tiến hành phẫu thuật đây”. Nhìn Doãn Hạ Mạt đang mê lịm trên giường bệnh, Doãn Trừng dịu dàng nói, “Chị cứ nằm nghỉ đi nhé, đợi sau
khi làm phẫu thuật xong em lại đến thăm chị”.
“Hạ Mạt, cậu yên tâm, cuộc phẫu thuật sẽ được tiến hành thuận lợi.”
Trân Ân cố hết sức nói bằng một giọng điệu vui tươi, cứ như ca phẫu thuật
ghép thận chỉ là một ca tiểu phẫu thuật viêm ruột thừa không bằng.
Đôi má đỏ bừng vì sốt cao, Hạ Mạt nằm im lìm, như không nghe thấy gì cả. Âu Thần âu yếm nhấc bàn tay để ngoài của cô đặt lại vào trong chăn. Sau
khi kiểm tra thấy tất cả mọi thứ nơi Hạ Mạt đã ổn định, anh mới quay
sang nhìn Trân Ân và nói:
“Trong khi phẫu thuật, xin cô trông giúp cô ấy.”
“Vâng…”
Trân Ân hơi ngây người, cô lo lắng nhìn Doãn Trừng. Liệu cuộc phẫu thuật có
trục trặc gì không? Trân Ân có cảm giác nỗi sợ hãi không tên kinh hoàng
cứ cuốn lấy cô, không được đứng chờ trực trước phòng phẫu thuật cô sẽ
không đứng ngồi không yên. Thế nhưng, nếu bỏ Hạ Mạt ở đây cô độc một
mình, cô cũng khó mà yên lòng được.
Tự dưng Trân Ân nghĩ ra phòng phẫu thuật chiếm trọn vị trí phía tây của
nửa tầng lầu này, nếu đứng trước cửa phòng của Hạ Mạt thì vẫn thấy được tình hình bên ngoài phòng phẫu thuật!
“Ổn rồi, hai người cứ yên tâm!”
Trân Ân vừa nói vừa gật mạnh đầu.
Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng khép lại, trong phòng chỉ còn lại Trân Â