XtGem Forum catalog
Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326303

Bình chọn: 9.5.00/10/630 lượt.

.

Trong khúc nhạc du dương, các quan khách trật tự bước vào lễ đường theo lối đi dẫn đến chánh điện. Họ mỉm cười, vui vẻ đi dọc hai hàng nến dài lung linh rồi sau đó ngồi xuống ghế.

Giống như hàng ngàn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.

Những ánh nến màu vàng cam.

Ánh sáng ấm áp đang dao động.

Lập lòe lập lòe.

Bên kia lối đi là một lối đi khác rộng rãi.

Hướng thẳng tới bàn thờ hôn lễ.

Lưỡi dao lóe ra một tia sáng lạnh lẽo, cứa thẳng xuống cổ tay trắng bệch!

Một vết thương dài hẹp. Tái mét, máu tươi chầm chậm rỉ ra từ vết cứa, rồi bỗng tuôn ra ồ ạt, bắn cả ra ngoài, như bị vỡ toác ra!

Từng giọt…

Từng giọt…

Từng giọt…

Theo cổ tay…

Từng giọt máu nhỏ xuống mặt nước ấm nóng…

Như từng đóa hoa màu máu tươi nở ra… trong cơn ác mộng đen kịt…

“Chị, chị đã suy nghĩ kỹ thật chưa?”

Trong phòng nghỉ, Doãn Trừng hỏi chị mình lần cuối.

“… Rồi.”

Doãn Hạ Mạt nhìn khuôn mặt nhợt nhạt yếu ớt của Tiểu Trừng. Ba ngày sau hôn lễ, cuộc phẫu thuật sẽ được bắt đầu.

Doãn Trừng mỉm cười.

Cậu nhẹ nhàng đội lên đầu chị một vòng hoa mới tinh thay cho vòng hoa cũ với những bông hoa đã tàn héo. Những bông hoa bách hợp với cúc trắng tươi mới nở rộ, như mang theo một sức sống mới.

“A! Tốt quá! Tiểu Trừng, nãy giờ cậu ra ngoài tìm hoa kết vòng đội đầu mới à! Chu đáo quá!” Trân Ân vui vẻ nói ríu rít, cô nhìn Hạ Mạt thán phục, “Hạ Mạt, cậu thật hạnh phúc! Cậu có một người em tốt nhất trên đời, giờ sắp có một người chồng rất yêu cậu, hơn nữa nhà thờ hôm nay trang trí thật là trang nghiêm, lãng mạn, trông thật khí thế!”.

“Đúng vậy.” Doãn Trừng gật đầu, “Anh Âu Thần đã dành rất nhiều công sức chuẩn bị cho đám cưới này, chị, chị nhất định sẽ hạnh phúc!”.

“Cậu sẽ hạnh phúc!”

Phan Nam cũng mỉm cười nói. Cuối cùng Hạ Mạt vẫn chọn Âu Thần, vậy cô nhất định sẽ hạnh phúc thôi.

Thì ra…

Đây gọi là cắt da cắt thịt à…

Đôi môi trắng bệch nở một nụ cười dịu nhẹ, nơi cổ tay máu tuôn xối xả, có thể thấy được gờ thịt nổi lên. Thì ra cắt da cắt thịt cũng không đau lắm, thì ra cảm giác máu tươi chảy lại bình an và tê tê như thế.

Lạc Hi từ từ nhắm mắt lại, cánh tay đang chảy máu từ từ trượt xuống chìm vào mặt nước.

Trong dòng nước ấm nóng…

Vết thương không bao giờ có thể đông máu được…

Sóng nước trong suốt…

Một tia máu đỏ thẫm từ từ tuôn ra từ chỗ bị cứa nơi cổ tay, liên tục không ngừng, máu như một đường dài thanh mảnh uốn éo lòe nhòe trong nước, rồi lan ra, trong làn sương trắng lượn lờ, dòng nước trong dần dần biến thành một màu đỏ trong suốt…

Dàn hợp ca nhi đồng thánh thót vang vọng trong giáo đường. Những tấm kính hình vòm mười mấy mặt cực lớn vẽ những bức tranh đầy màu sắc, nắng chiếu xuyên qua càng trở nên thiêng liêng tuyệt đẹp.

Khi giọng ca của dàn hợp xướng lắng xuống, ngoài cửa sổ có một đàn bồ câu khẽ cất cánh bay lên.

Hôn lễ bắt đầu.

Đức cha ra hiệu, dàn nhạc tấu vang khúc nhạc mừng đám cưới.

Giữa hai hàng nến dài lung linh, Trân Ân và Phan Nam mỉm cười, đặt bó hoa tươi tượng trưng cho sự chúc phúc lên bàn thờ trong tiếng nhạc.

Sau đó họ quay về.

Một chút xôn xao nho nhỏ, các quan khách khẽ trầm trồ.

Ngay cửa lớn nhà thở, Âu Thần chậm rãi bước vào.

Dưới những tia nắng chiếu xuyên qua cửa kính nhiều màu sắc.

Trong ánh nến màu vàng cam.

Âu Thần mặc bộ lễ phục màu đen, lưng thẳng cao quý, hệt như vẻ tuấn tú của thần mặt trời Apollo trong truyền thuyết, và đôi mắt màu xanh của anh như mặt hồ mùa xuân, sáng ngời mà êm dịu. Ở chỗ cổ tay anh có một dải ren lụa màu xanh cứ phấp phới bay theo từng bước chân, nó như thể đang nhẹ nhàng uyển chuyển trong khúc nhạc mùa xuân.

Đi tới trước mặt đức cha.

Âu Thần chậm rãi xoay người.

Ánh mắt mạnh mẽ, như trong một giấc mơ hạnh phúc đến khó tin, anh nhìn chăm chú vào con đường với vô số ngọn nến lung linh…

Lối đi mà cô dâu sắp bước vào.

Làn sương trắng từ mặt nước ấm nóng nhẹ nhàng bốc lên cao.

Nước trong bồn giờ đã bị máu nhuộm thành màu đỏ sẫm.

Cơ thể ngày càng lạnh.

Trái tim như bị đè ép nặng nề, thở không ra hơi.

Trước mắt Lạc Hi dần tối lại, thế giới chao đảo và cuồng loạn, đôi môi trắng bệch hơi khô nứt, hơi thở gấp gáp hơn. Sóng nước bao quanh toàn thân anh, cái áo sơ mi trắng thấm nước đang nổi trôi bồng bềnh, cơ thể anh ướt sũng và lạnh ngắt, dòng nước nóng liên tục chạy ra từ vòi nước không thể giúp anh cảm nhận chút hơi ấm nào cả.

Giống như rất lâu, rất lâu trước đây…

Cái đêm mùa đông đó, hoa tuyết từng bông lạnh giá nhẹ rơi xuống mặt và tóc anh, anh ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế dài trong khu vui chơi chờ mẹ quay lại đón, chắc mẹ đang lạc đường, chỉ cần anh kiên nhẫn đợi, mẹ sẽ chạy về tìm anh…

Anh đợi mãi…