Polly po-cket
Bong Bóng Mùa Hè 2: Sợi Ren Lụa Màu Xanh

Bong Bóng Mùa Hè 2: Sợi Ren Lụa Màu Xanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326105

Bình chọn: 7.00/10/610 lượt.

n người ta cảm thấy ngạt thở.

Hồi lâu, Lạc Hi cười thất thanh:

“Anh cho rằng tôi sẽ tin sao?”

“Cậu tin hay không, tôi không quan tâm.” Âu Thần cúi đầu nhìn sợi ren lụa màu xanh đang bay vờn trên cổ tay, khé môi lạnh lùng kia lại chút gì đó dịu hẳn xuống.

“Chỉ cần cô ấy chấp nhận điều kiện của tôi, tôi sẽ thực hiện yêu cầu của cô ấy.”

Cơn mưa tối hôm đó...

Mưa lớn như trút nước, tàn nhẫn xé những vết máu đầm đìa, giống như một vết thương, máu chảy đầm đìa không muốn đông lại, thời gian trôi đi, vết thương lại càng thêm tươi mới.

Anh và cô ấy... đã là hai thế giới rồi kia mà...

Không thể quay về với nhau được nữa sao...

Sự đau đớn của thế xác chẳng thể nào sánh được với vết thương tận đáy lòng, giống như chất kịch độc của thứ rượu mạnh, từng chút, từng chút một ăn mòn tim gan Âu Thần nhưng lại chẳng thể ngất hay chết đi ngay được, chỉ có thể tỉnh táo mà cảm nhận sự thiêu rụi của nó trong sự đau đớn khôn cùng...

Cô ấy và Lạc Hi...

Là người trong cùng một thế giới sao...

Trong bóng đêm, nỗi đau đớn dần dần lắng xuống rồi lạnh buốt. Từ thời khắc đó, anh đã quyết định. Người cùng một thế giới thì sao chứ, đã có quá nhiều người tương tự nhau, thì sự tin tưởng lẫn nhau sẽ càng mong manh, suy diễn và hoài nghi lại càng dễ nảy sinh.

Âu Thần lại muốn thử xem sự tin tưởng của hai người, cuối cùng sâu sắc đến mức nào!

Ráng chiều như một bức tranh.

Ngón tay Âu Thần như là người tình vuốt ve sợi ren lụa màu xanh, hồi lâu anh ngẩng đầu nhìn Lạc Hi, đáy mắt ẩn hiện những âm u mờ ảo.

“Còn hôm nay, tôi chỉ đến đề hoàn thành những điều khoản cuối cùng của hợp đồng thôi.”

Lạc Hi cười tươi như hoa, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa sự mỉa mai giễu cợt.

“Anh không thấy rằng thủ đoạn này đã rất xưa rồi hay sao? Vì sự nghiệp, tiền đồ của tôi mà phải đi cầu xin anh, sao mà nó giống với những đoạn kịch phải lụy vì tình xưa kia đến vậy. Âu Thần, mỗi người đều có quyền lựa chọn, cho dù cô ấy đã từng bên anh, nhưng hiện giờ người cô ấy yêu thương là tôi. Đừng cố gắng dừng thủ đoạn bỉ ổi này nữa, như vậy chỉ làm cho người ta khinh thường anh mà thôi.”

Âu Thần tỏ ra dửng dưng, nhếch mép nói:

“Tạm biệt.”

Lúc Âu Thần quay người bước đi, bầu trời chỉ còn rớt lại một tia nắng chiều cuối cùng.

Lạc Hi tức cười nhìn theo cái bóng của Âu Thần, ngáp nhẹ một cái, lẽ nào Âu Thần lại cho rằng câu nói ấy có thể khiến cho anh phẫn nộ mà mất đi lý trí hay sao? Đòn đánh vào tâm lý bắt người ta hiểu lầm kiểu như vậy thì lúc ở cô nhi viện, anh đã chơi chán rồi.

Vậy mà...

Trong màn đêm, sợi ren lụa màu xanh trên cổ tay của Âu Thần nhẹ bay trong gió.

Lạc Hi hồi tưởng lại!

Trong đầu anh hiện lên hình ảnh một tờ báo anh đã xem lúc quay ngoại cảnh ở Nhật Bản. trong tấm ảnh, Hạ Mạt đang buộc sợi ren lụa màu xanh lên cổ tay Âu Thần, ráng chiều dịu dàng bao quanh hai người như khảm một viền sáng tuyệt đẹp khiến người ta có cảm giác Hạ Mạt và Âu Thần ở bên nhau giống như đôi tình nhân yêu nhau đã rất lâu rồi.

Nhắm mắt lại...

Lạc Hi cố gắng xua đi hình ảnh đang lởn vởn trong đầu, khóe môi đôn hậu cũng dần mất đi. Anh có vẻ hơi cứng nhắc khi mở cánh cửa phòng nghỉ, bước vào trong, Lạc Hi ngồi trên sofa màu đỏ đặt trước tấm gương trang điểm. Anh ngồi đó lặng lẽ, trong gương, tuyết trắng trên mặt anh giống như những cánh hoa anh đào, đôi mắt đen sẫm, toàn thân dường như bị một lớp sương mỏng bủa vây.

***

Buổi tối.

Nồi canh đang sôi sùng sục trên bếp, cánh gà đã dần dần chuyển thành màu nâu, trong bếp ngào ngạt mùi thơm hấp dẫn. Hạ Mạt dùng muỗng cẩn thận từng li từng tí lật chiếc cánh gà không để chúng dính lại nơi đáy nổi, chờ nước canh đặc lại mới có thể múc ra được.

“Thơm quá!”

Doãn Trừng thò đầu và trong bếp. Từ lúc chị gái gia nhập làng giải trí, thời gian chị ở nhà ngày càng ít, tuy kinh tế trong gia đình đã được cải thiện nhiều, nhưng cậu chỉ muốn giống như trước đây, có thể luôn gặp được chị, ở bên chị.

“Không phải là để em nghỉ ngơi sao?”

Hạ Mạt nói nhẹ, cô vặn lửa nhỏ hết cỡ để ninh nồi cánh gà thật chậm rồi ngó lại Tiểu Trừng đang từng bước từng bước tiến lại gần phía mình. Tiểu Trừng có vẻ gầy đi, nước da tái hơn, hai con mắt trông vừa đen, vừa to như đôi mắt của chú hươu non.

“Em không mệt.” Doãn Trừng mỉm cười, nói. “Có phải anh Lạc Hi sắp tới không? Hạnh phúc quá ta, anh Lạc Hi được ăn món do chính tay chị nấu cơ đấy.”

“Chị cũng vẫn thường nấu cho em ăn đấy thôi.”

“Nhưng mà... em cứ nghĩ là...” Tiểu Trừng vẫn luôn nghĩ là chị sẽ mãi chỉ nấu cơm cho một mình cậu ăn thôi. Đột nhiên cậu lại cảm thấy mình ích kỷ quá, người cùng chia sẻ chị gái với mình chính là anh Lạc Hi mà từ nhỏ cậu đã thích chứ nào phải ai xa lạ đâu. Doãn Trừng đổi qua chuyện khác, cậu cẩn thận dò hỏi: “Chị, chị thích anh Lạc Hi à?”.

Hạ Mạ