Bong Bóng Mùa Hè 2: Sợi Ren Lụa Màu Xanh

Bong Bóng Mùa Hè 2: Sợi Ren Lụa Màu Xanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325103

Bình chọn: 8.5.00/10/510 lượt.

khứa thì thầm bàn tán rất khẽ, mọi ánh mắt đều tập trung về phía Âu Thần và Doãn Hạ Mạt, hình như muốn tìm hiểu xem hai người rốt cuộc có quan hệ gì.

Giá nến bằng vàng khảm đá quý.

Trong đại sảnh ánh sáng như ban ngày.

Im lặng, Doãn Hạ Mạt đứng cạnh cầu thang.

Cô khẽ đưa mắt nhìn xuống chân.

Âu Thần thờ ơ đi ngang qua sát Doãn Hạ Mạt.

Anh không nhìn cô.

Làm như thể trong tầm mắt anh vốn dĩ không có cô tồn tại.

Doãn Hạ Mạt cũng không nhìn Âu Thần.

Chỉ có điều trong tầm mắt cô vẫn nhìn thoáng qua được sợi ren lụa màu xanh trên cổ tay Âu Thần.

Bóng dáng lạnh lùng của Âu Thần hòa dần trong đám đông chen chúc những người nổi tiếng, Doãn Hạ Mạt vẫn đứng lặng, dường như hai người không quen biết nhau, dường như hai người vốn dĩ không cùng một thế giới…

Đôi mắt của Doãn Hạ Mạt trầm lắng xuống.

Không biết tại sao, hôm đó cô lại không đồng ý điều kiện của Âu Thần. Cô thừa biết nếu đồng ý, cô sẽ có quả thận mà Tiểu Trừng cần, nhưng cô lại không đồng ý, trong bế tắc, cô vẫn hy vọng sẽ có một giải pháp khác, một con đường khác, có thể tìm thấy được quả thận khác thích hợp.

Từ khi biết được bệnh tình của Tiểu Trừng, Doãn Hạ Mạt vẫn luôn nghĩ cách liên lạc được, tia hi vọng cuối cùng là đến buổi tiệc này.

Nếu như người đó không thích hợp.

Nếu như Âu Thần lại hủy bỏ đề nghị mấy ngày trước, lại như lúc đầu, bất luận điều kiện gì cũng không chịu hiến thận cho Tiểu Trừng.

Phải làm thế nào mới được….

Trong lòng Doãn Hạ Mạt lo âu, trong một lúc quên đi mình đang ở buổi tiệc, thần sắc cô nhợt nhạt, tâm trí ngẩn ngơ. Đến khi Phan Nam và Đào Thục Nhi đứng cạnh ngạc nhiên gọi nhỏ, Doãn Hạ Mạt mới dần hồi tỉnh lại, cô ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy An Bân Ni trong tay cầm dĩa bánh ngọt nhỏ đang thong thả đi về phía mình.

Hầu như khách khứa đều biết ân oán trước giữa An Bân Ni và Doãn Hạ Mạt, thấy hai người chạm mặt nhau, mọi người từ từ để ý theo dõi xem , không hiểu lại có chuyện gì xảy ra đây.

“Lâu quá không gặp”.

An Bân Ni đứng trước mặt Doãn Hạ Mạt cười dịu dàng, cô ta gầy đi rất nhiều, gương mặt hốc hác hầu như da bọc xương, chỉ có đôi mắt mở to một cách khác thường, đen sẫm, có gì đó rất giống hình ảnh trong tấm ảnh hồn ma.

“Cô đến đây làm gì?”

Phan Nam mất bình tĩnh nói, trước kia An Bân Ni đã từng dựng chuyện gây ra không ít sóng gió cho Doãn Hạ Mạt nên Phan Nam ghét cay ghét đắng An Bân Ni,

“Lâu rồi không gặp”.

Doãn Hạ Mạt trả lời lạnh nhạt, trong lòng thầm cảnh giác.

“Này, sao không thấy Lạc Hi vậy?” An Bân NI nhìn khắp nơi một cách khó hiểu, làm như không nghe thấy Phan Nam nói. “Anh ta không phải người yêu của cô sao, vẫn còn qua lại với cô đấy chứ? Tại sao cô lại đến đây một mình vậy?”

Doãn Hạ Mạt trầm tư.

Trong lòng cô biết An Bân Ni không phải đến để nghe cô nói chuyện, mà là đến để tự nói tự nghe.

“Nghe nói cô và Lạc Hi chia tay rồi hả?” An Bân Ni từ từ nâng cao giọng, tuy không lớn lắm nhưng rất rõ ràng đến mức tất cả khách khứa xung quanh đều nghe thấy. “Sao mà khéo quá vậy trời, vừa mới đây trong buổi họp báo còn diễn màn kịch lãng mạn đến thế, vậy mà nhanh như chớp đã chia tay rồi sao?!”

“Lẽ nào…”

Ánh mắt An Bân Ni sắc lạnh, giọng nói đầy giễu cợt:

“Đó thật sự chỉ là diễn một màn kịch thôi sao? Thủ đoạn của cô ghê gớm thật, cô có thể cầu xin Lạc Hi diễn cùng với cô, lấy sự giả dối để chứng minh cái mà cô gọi là “trong sạch” để che đậy với những việc làm đê hèn bẩn thỉu của cô!”

Đám quan khách nghe xong không thể không ồ lên!

Những lời nói của An Bân Ni có thể vẫn có tác dụng đối với người hâm mộ, tuy nhiên khách mời tối nay phần lớn đều là những nhân vật trong giới showbiz, với cách xưa nay của An Bân Ni, họ ít nhiều cũng thừa hiểu, hơn nữa cũng có “những người bạn chí cốt” trong giới nghệ sĩ của An Bân Ni đã từng vạch trần chân tướng sự việc trước kia.

Sự nghiệp của An Bân Ni phải chịu một đòn quật ngã đau đớn, mọi người đều có thể cảm thông nhưng nói những lời nói của cô trong giờ phút này ở tại nơi đây đã phá tan sự cảm thông đó.

“Tối nay, cô tới đây với mục đích chính là để tìm gặp tôi có phải không?” Doãn Hạ Mạt nhìn An Bân Ni một cách lạnh nhạt.

“Tôi…” An Bân Ni ngập ngừng một chút rồi cười, nói, “… mục đích của tôi đâu cần cô phải bận tâm, chỉ cần cô trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi thôi”.

“Được. Vậy có cần tôi lên sân khấu mượn micro để giải thích không? Dù sao lời phát biểu cảm ơn của buổi tiệc vẫn chưa bắt đầu.” Doãn Hạ Mạt hỏi An Bân Ni.

“…” An Bân Ni giật mình.

Doãn Hạ Mạt thản nhiên nói tiếp:

“Tôi đã cho rằng, cô chí ít cũng là một phụ nữ thông minh, thật không ngờ đến giờ vẫn cứ ngu xuẩn. Cô đã phải tốn quá nhiều tâm lực vào tôi, mỗi lần cô trả thù tôi đều giúp tôi tiến thêm một bước nữa. Cô phải nếm chịu quả đắng mà tới giờ vẫn không biết đường h


Pair of Vintage Old School Fru