
o cào anh tôi chỉ trong chớp nhoáng.
Cánh tay anh tôi hằn đỏ, vùng bụng cỡ chừng 6 -7 vết cào. Kiệt tác mang
đầy tính thẩm mĩ của Haba. Sau khi trả thù xong, nó nhanh chóng lủi đi
chỗ khác. Nó phóng ra ngoài rồi leo lên nóc nhà. Ha ha, khá lắm khá lắm! Đây gọi là “miêu kế”, cho anh tôi chừa tật bắt nạt động vật, tôi cũng
hả hê được phần nào. Ôi sao mà tâm trạng tôi lúc này lại phơi phới như
cờ bay trước gió thế?
Giữa bầu trời đêm lung linh huyền ảo, tôi nghe thấy tiếng anh tôi gào
lên thảm thiết, vừa than vãn vừa muốn trừng trị nó, đại khái là đòi trói nó quăng xuống sông. Tôi nhếch mép cười ruồi, lòng thầm nghĩ: “Anh cứ
nằm mơ đi anh trai à, Haba giờ này đang hẹn hò với con Xù xinh gái nhà
hàng xóm ở trên nóc nhà rồi, cứ kêu gào cho khản cổ đi! Ha ha ha!”
Tấm rèm in hình hoa lá sặc sỡ treo nơi cửa sổ bị gió thổi tung bay, lộ ra
khoảng trời trong xanh không gợn mây ngoài kia. Đứa điên nào có mắt như
mù, lựa tấm rèm xấu hết chỗ chê. Đáng lẽ phòng học phải chọn màu sắc hòa nhã một chút, chứ có đâu nhìn qua nhìn lại nơi nào cũng đau cả mắt.
Đồng hồ treo tường màu hồng phấn, lại còn hình Hello Kitty nữa mới ghê.
Khăn trải bàn màu vàng, cũng hoa lá cỏ cây chằng chịt không kém gì rèm
cửa. Trên tường thì dán hình trái tim màu đỏ, xung quanh là mấy cái cây
lá xanh cách điệu hình thù quái lạ, Khiếp! Mua đâu mớ sticker nhìn kinh
dị thế này. Phía trên bảng thì giăng dây kim tuyến một hàng ngang. Ở bậu cửa thì có vài chậu cây cảnh nhỏ, nếu trồng dây leo thì bọn nó trồng lá trầu không. Cái lớp so với gánh hát cũng không sai biệt là mấy. Hay nói đúng hơn là lớp mẫu giáo của mấy em nhỏ ngây thơ. Giá như đặt vài con
thú nhún vào trong này thì lại càng thêm tuyệt diệu.
Lớp tôi vừa kiểm tra toán một tiết xong. Trong khi ai ai cũng hì hụi làm bài thì Khánh Thiên đã đứng dậy nộp bài trước 10 phút, có nghĩa là
Thiên chỉ làm 4 bài tập trong vòng 35 phút. Tốc độ nhanh hơn cả Thịnh
giáo sư. Hầu hết mọi thành viên trong lớp đều dùng ánh mắt long lanh
ngưỡng mộ nhìn hắn ta, có vài đứa cảm thán sao mà Thiên lại học hành cao siêu đến thế! Tôi cũng không ngoại lệ, tôi phải đưa tay che mắt lại
trước hào quang chói lóa rạng ngời đang phát ra từ Thiên, hắn đúng là
thánh sống! Trước quang cảnh được quần chúng nhân dân bày tỏ sự kính nể
bội phục, Thiên vênh mặt mỉm cười và phất tay như hàm ý rằng: “Chuyện
nhỏ thôi, mấy chú đừng quá xúc động! Anh tài giỏi đó giờ rồi!”. Nhìn mà
tôi muốn tháo giày phang vào mặt hắn hết sức!
Thời tiết vào tháng 9 cũng khá mát mẻ, nói chung dễ gây ngủ với những
đứa lười nhác như tôi. Đang giờ ra chơi, tôi cũng xuống căn tin tìm đồ
ăn sáng lót dạ. Cũng mừng là hắn bị mấy đứa trong lớp rủ rê chơi bóng
chuyền dưới sân nên tôi cũng an tâm phần nào, đỡ mất công nghĩ kế sách
đối phó với hắn. Tôi có rủ Hà theo cùng, nhưng bạn ấy đã ăn sáng rồi nên từ chối. Cùng lúc đó thì Trạng Nguyên từ xa chạy lại cặp vai tôi, bảo
là đi chung cho vui. Thêm bạn bớt thù, có gì phải ngại chứ? Tôi gật đầu
ngay, khuyến mãi thêm nụ cười bẽn lẽn. Trạng Nguyên nhìn tôi rồi nói:
- Bạn là người có cái tên rất ngộ nghĩnh đó!
Ngộ nghĩnh? Đây có thể xem là lời khen không? Dù sao thì ngộ nghĩnh nghe xuôi tai hơn là quái dị, tạm chấp nhận vậy. Mà tên bạn ấy cũng kém cạnh gì tôi? Trạng Nguyên? Nói chung kẻ tám lạng thì người cũng nữa cân, lớp này tụ hợp toàn những con người đặc biệt, từ cái tên đến tính cách.
Trời ơi, tôi thích được làm người bình thường và tôi muốn được làm người bình thường.
Tôi còn chưa trả lời “ừ cám ơn” thì đã nghe một tiếng
“Bốp”
Trước khi mất thăng bằng rồi ngã nhào xuống đất, tôi còn kịp nghe thấy
tiếng âm thanh va chạm vang lên và cảm giác choáng váng đầu óc, máu nóng đang rần rần trên mặt tôi. Tôi nhìn thấy một mảng tối đen, không gian
xoay vòng vòng và dường như lấp lánh đâu đây là những ánh sao. Trạng
Nguyên rú lên:
- Ôi Kim Cương!!!
Tôi nhíu mày, cố gắng căng mắt ra xem cái thứ chết tiệt gì vừa đáp thẳng vào mặt tôi, thì ra là quả bóng chuyền. Là ai? Là ai? Thủ phạm của việc làm ác nhân thất đức này là đứa khốn kiếp nào? Nghiến răng tự vấn, tôi
mà tóm được nó thì tôi cho nó lên bờ xuống ruộng ngay!
Bỗng nhiên từ xa xa, tôi nhìn thấy bạn Đoàn Khánh Thiên đáng yêu tung
tăng chạy lại và hiệu ứng kèm theo là khuôn mặt cực kỳ ngây thơ. Hai mắt chớp chớp ra vẻ không biết vừa rồi mình đã làm ra chuyện gì. Ôi quỷ tha ma bắt! Quân giết người! Ôi trời ơi, sao lại là Khánh Thiên chứ?!
- Xin lỗi mình đã vụng về! – Khánh Thiên cười híp mắt, lời nói có phần
châm chọc tôi. Vụng về cái quái gì chứ? Rõ ràng hắn cố ý trả đũa tôi mà. Giờ tôi chỉ muốn đưa tay cào cho tan nát cái mặt cười không thấy tổ
quốc kia.
- Có cần kêu xe cấp cứu hông? – Trạng Nguyên lo lắng hỏi. Tôi nhìn thấy
sự lo lắng trên nét mặt căng thẳng của bạn ấy, nhưng mà với tình trạng
này đòi đi xe cấp cứu thì có lẽ là vấn đề hơi nan giải.
Tôi chống tay định ngồi dậy thì Thiên vội vàng đỡ đầu tôi lên, nụ cười của hắn ngày càng đáng sợ, toàn tập