
ười buồn bã. Hôm nay cô ấy mặc chiếc áo dài tay trắng và chiếc váy ngắn màu nâu giản dị. Mái tóc ngắn được buộc qua một bên, ánh mắt đen dịu dàng nhìn Kaito với vẻ gì đó khó dò. Kaito định tìm một câu gì đó để bảo Arita về thì cô ấy đã mở lời trước.
“Rena và Edgar đi rồi!”_Arita thở dài.
“Đi? Về Anh sao?”_Kaito ngạc nhiên. Cậu đã không nhận ra hôm nay là chủ nhật. Arita dường như vừa dùng một cái dùi mà đâm vào tim Kaito vậy. Cảm giác mất mát dậy lên.
“Phải. Họ về để thông báo với ba mẹ….”_Giọng Arita nhỏ dần.
“Cũng chẳng phải chuyện của mình.”_Kaito giả ngây trong khi trong lòng đang “dậy sóng”.
“Đừng giấu mình…..cậu biết trái tim cậu không cho phép điều đó mà….”_Arita nghiêng đầu. “Cả Hima và Ryo đều đi theo họ.”
“Cậu….”_Kaito ngạc nhiên.
“Mình biết…..biết từ lúc cậu giới thiệu Rena là người hiến máu. Biết từ lúc cậu ít lấy máu của cô bé hơn. Cậu không muốn làm cô bé đó đau đớn, đúng không? Và mình cũng không muốn bất kỳ ai phải đau khổ hay hối hận cả.”_Arita lại mỉm cười buồn bã, đôi mắt đen của cô ấy xoáy thẳng vào Kaito, chạm đến phần sâu nhất trong tâm hồn cậu ấy. “Đi đi.”
Arita chìa ra hai cái vé máy bay đến Anh.
“Mình sẽ đi cùng cậu….đến đó và nói cho Rena biết….”
Kaito sững sờ đứng nhìn cô bạn gái của mình. Arita trông vẫn rất thản nhiên và nhẹ nhàng, cô ấy không tỏ vẻ tức giận hay ganh ghét. Arita chỉ đơn giản là mìm cười. Cô ấy luôn như vậy, cho dù thế gian có sụp đổ Arita chắc chắn cũng sẽ bước tiếp. Kaito thẫn thờ đón lấy hai cái vé. Arita đã cố gắng để tiến về phía trước, tại sao cậu lại không thể? Kaito cảm thấy mình thật vô dụng và thấp kém, cậu đã từ bỏ mọi hy vọng quá dễ dàng.
“Cảm ơn….Arita. Và mình xin lỗi.”_Kaito bước đến và ôm chầm lấy cô bạn.
“Không cần phải xin lỗi.”_Arita nhẹ nhàng. “Mình cũng không thể cứ viển vông rằng cứ cuộc tình như cổ tích trong thế giới hiện đại có thể tồn tại mãi mãi. Giờ thì mau lên, nếu cậu không muốn mất đi người quan trọng của mình.”
Kaito buông Arita ra, vẫn giữ hai tay nắm chặt lấy tay cô ấy và mỉm cười. Có thể mối quan hệ giữa cậu và cô không bao giờ có thể được như xưa nữa, nhưng ít nhất họ cũng đã hiểu nhau và đều có con đường riêng cho mình.
“Không cần cậu phải nhắc.”_Kaito xoa đầu Arita và nhanh chóng chuẩn bị để đến đất nước của những đóa hồng.
Nhỏ mở cánh cửa sổ phòng mình ra, đón những tia nắng đầu tiên của ngày mới. Ở Anh bây giờ, tiết trời se lạnh, nhỏ hoan khoái tận hưởng cảm giác được ở quê nhà mình. Hôm nay Rena và Edgar sẽ đến nói với ba mẹ, tuy nhiên thái độ của Kaito cũng khiến nhỏ khó chịu. Nhỏ đã hy vọng anh ấy sẽ giận dữ hay chi ít cũng vui mừng. Nhưng không! Khuôn mặt ngang phè cùng giọng nói không có cảm xúc ấy làm nhỏ như muốn nổ tung. Rốt cuộc anh ta làm sao thế nhỉ? Rena đặt tay lên trái tim mình, lắng nghe nhịp đập của nó, có cái gì đó trở nên trống vắng lạ.
“CHỊ RENA!!!”_Tiếng Natasy vang lên làm nhỏ giật bắn người. Thằng nhóc đó vừa đá tung cánh cửa căn phòng của nhỏ ra.
“Natasy! Hư cửa đấy!!!”_Nhỏ càu nhàu.
Em trai của nhỏ phóng lại, cười mỉa mai. Mái tóc vàng óng của thằng bé phản chiếu ánh nắng nhạt buổi sớm mùa đông, tạo cảm giác lấp lánh lạ.
“Thế hôm bữa ai bảo là sẽ không chịu anh Edgar đây!”
“Thằng này! Muốn chết hả?!”_Rena đỏ mặt và nhéo tai thằng em mình.
“AAAA đau đau!”_Natasy hét lên, giật tay Rena ra, vẫn giữ nụ cười trêu chọc.
“Em nói thật mà! Lúc đầu em cứ nghĩ chị sẽ chọn anh chàng vampire chứ!”
“Kaito?”_Nhỏ ngưng lại, ngạc nhiên.
“Oh thôi nào! Bất cứ ai nhìn vào cũng thấy được những mối tình kiểu này sẽ kết thúc bằng chiến thắng của Kaito. Nhưng không ngờ chị lại chọn anh Edgar.”
Rena yên lặng, ngồi thụp xuống, mặt trắng bệch ra. Đó là lý do tại sao Kaito lại lạnh lùng như vậy sao? Anh ấy bị tổn thương? Không lẽ anh ấy……không thể nào. Arita thì sao? Nhưng thái độ đó….Hàng ngàn câu hỏi bắt đầu hiện lên, làm đầu nhỏ như muốn nổ tung.
“Sis? Sao thế?”_Natasy hỏi với vẻ quan tâm, đôi mắt thằng bé chuyển sang nâu nhạt.
“Ahh….không….không sao…..”_Nhỏ nói dối.
“Trông chị như phát ốm đến nơi ấy.”
“Chị ổn. Chỉ hơi choáng thôi. Edgar đến chưa?”
“Rồi. Có lẽ chị muốn sửa sang lại bộ dạng của mình nếu không muốn chồng tương lai thấy sự bê bối kinh hoàng này mà bỏ chị.”_Natasy cười bò.
“Biến ngay!!!”_Rena hét và đá thằng em ra ngoài. Đóng sầm cửa lại, nhỏ ngồi thụp xuống, thở dốc.
Sau một hồi chiến đấu với những suy nghĩ rối loạn trong đầu, Rena nhẹ nhàng đứng dậy và tiến tới cái tủ quần áo trắng bự khủng khiếp của mình. Nhỏ lấy ra một bộ váy tay phồng màu xanh dương nhạt. Khoác chiếc áo lên người, Rena chỉnh sửa lại những chỗ nơ và ruy băng bị lệc. Đeo kính áp tròng vào, trang điểm nhẹ một tí, Rena thấy mình trở lại là một quý cô Anh quốc. Mái tóc đen được cột cao nghiêng bên và được gài bằng chiếc băng-đô màu trắn