
RENATA
“Cô làm người hiến máu cho tôi nhé?”
Chỉ một lời nói. Một lời nói với chất giọng đều đều bình thản, nhưng nó làm nhỏ đông cứng người lại.
Cái nhìn đó từ cậu ta khiến nhỏ sợ hãi.
Đó là cái nhìn sắc lạnh, xuyên thấu người khác và mang một cảm giác gì đó gần như là…đói?
“Anh…rốt cuộc là ai? À không…là thứ gì vậy?”_Nhỏ hỏi với vẻ điềm tĩnh để che dấu sự hoảng sợ bên trong. Đó là một kỹ năng mà nhỏ đã tự rèn luyện cho mình.
“Tôi nghĩ đề nghị của mình là câu trả lời hợp lý nhất rồi.”
“Ý anh là anh là một…uhm…empousa*?”_Nhỏ giả ngây.
“Dẹp cái mớ thần thoại Hy Lạp ngớ ngẩn của cô qua một bên đi. Tôi nghĩ cô thông minh hơn thế chứ.”_Anh ta tỏ vẻ ngao ngán.
“Anh muốn tôi tin anh là một vampire?”
“True-ancestor. Phải.”
“Thuần chủng. Được sinh ra từ ánh trăng?”
“Eh heh. Tiếp tục đi.”
“Không hút máu bừa bãi và bị buộc và những luật lê cổ xưa?”
Anh ta gật đầu.
“Vì vậy chúng tôi mới cần người hiến máu.”
“Nhưng sao lại chọn tôi?”
“Vampire khôn ngoan luôn lựa món mồi ngon cho mình.”_Anh thì thầm vào tai nhỏ. “Cô..có mùi của đại dương.”
“Nếu anh định nói tôi bốc mùi mặn và rong chết thì tôi sẽ ráng chỉnh não mình để xem đó là một lời khen.”_Nhỏ rùng mình khi cảm nhận được hơi thở của anh trên cổ.
“Không. Trong làn và tinh khiết. Tôi nghĩ vậy. Đã rất lâu rồi tôi không gặp ai có mùi hương tuyệt thế này.”
“Nếu làm người hiếm máu cho anh thì tôi được gì?”
“Cô mới tới Nhật Bản đúng không? Vậy tôi sẽ là người bảo vệ cho cô.”
“Bảo vệ tôi? Hay bảo vệ thức ăn của anh?”
“Cô rất đanh đá. Có thể là cả hai. Vậy cô sẽ đồng ý chứ?”
Nhỏ thoáng cân nhắc. Dù sao thì đây không phải lần đầu nhỏ gặp những thứ không-phải-là-người.
“Có thể.”
“Vậy tôi sẽ coi đó là lời đồng ý.”_Anh ta cười, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tay nhỏ. Chỉ là một nụ hôn, nhưng nhỏ thấy nhói đau. Một biểu tượng hoa hồng hiện lên và tan biến dần.
“Dấu hiệu cho thấy cô là của tôi.”
“Nhưng tôi sợ đau lắm.”
“Không đau đâu. Nếu để ý, thì tôi vừa lấy một ít máu của cô, khá tuyệt đấy.”
“My pleasure.”
“Cô tiếp nhận những chuyện đáng sợ này khá bình thản. Không la hét, sợ hãi,…”
“Tôi luôn tin vào những thứ như thế mà.”_Nhỏ cố giữ giọng bình tĩnh để che giấu nỗi sợ hãi.
“Và vì mày vốn cũng là một phần của những thứ như thế…..”_Ý nghĩ đó hiện lên.
“Tôi là Hanagawa Kaito. Tên cô là gì?”
“Scarlett Renata.”
“Scarlett Renata? Tên lạ thế? Cái họ Scralett có vẻ quen quen.”
“Tôi là người Anh lai Nhật.”_Nhỏ nói, hy vọng anh ta không hỏi gì hơn về thân thấ của mình.
“Được thôi. Tôi gọi cô là Renata được không?”
“Sao cũng được. Tôi không quan trọng lễ nghĩa.”
“Vậy chào mừng đến với thế giới của tôi, Renata.”_Kaito cười.
Nhỏ cố cười theo. Gắng không nghĩ đến việc mình vốn là một phần của thế giới không bình thường đó từ lâu rồi.
****
Empousa : một loại quái vật Hy Lạp. Hay hút máu con trai, được xem là nguyên mẫu của Vampire.
SIÊU NĂNG LỰC
“Đây là nhà cô?”_Kaito nhướng mày.
“Phải. Thì sao?”
“Quá giàu.”_Kaito lẩm bẩm. “So với một du học sinh.”
“C’ on! Nhà tôi không được quyền giàu sao?”_Nhỏ đảo mắt.
“À ờ…thấy lạ thôi! làm gì cáu thế?”
Nhỏ bước vào trước và mở đèn lên. Ánh sáng đèn dịu nhẹ tỏa ra khắp sảnh
trước. Mùi hương những bông hoa hồng làm nhỏ thấy dễ chịu.
“Ê! Anh định vô nhà tôi luôn hay sao?”_Nhỏ nhướng mày.
“Uhm. Chứ sao?”
“Nhà anh đâu?”
“Nhà của người hiến máu cũng là nhà của tôi.”_Anh cười toe toét.
Nhỏ suýt cắn lưỡi.
“A này! Đây là ai thế?”_Kaito cầm một bức ảnh lên.
“Chị tôi.”
Anh ta huýt sáo.
“Xinh nhỉ?”
“Chị tôi lai Anh nhiều hơn.”
“Tên gì thế?”
“Syrena.”
“Syrena? Cô còn em trai hay em gái nào không?”
“Còn. Em trai. Tại sao anh hỏi vậy?”_Nhỏ ngạc nhiên.
“Em trai cô tên Natasy đúng không?”
“Sao anh biết.”
“Tên theo vòng. Syrena-Renata-Natasy.”_Kaito nháy mắt.
“Anh thông minh hơn tôi tưởng đấy.”_Nhỏ đảo mắt và bắt đầu đi về phòng mình.
“Đùa à? Một mình cô ở cả căn nhà này sao?”
“Quản gia ngày mai mới đến. Còn nữa, thứ nhất, đây là phòng tôi, nghiêm cấm xâm nhập dưới mọi hình thức. Anh có thể ở các phòng còn lại. Thứ hai, đừng để bà quản gia thấy anh ở đây nếu không tôi sẽ gặp rắc rối, được chứ?”
“Không khó để làm lắm. Nhưng với điều kiện thứ nhất, lỡ tôi đói quá mà cô cứ ở lì trong phòng thì làm thế nào?”
“Anh nghĩ tôi sẽ đi ngược lại với hợp đồng?”_Nhỏ nhướng mày. “Không bao giờ có chuyện đó, vậy yên tâm đi.”
Renata đóng cánh cửa lại cái rầm. Quăng chiếc