
sự quái đản cô giúp việc nói đến , chỉ có một cách giải thích duy nhất …Và nếu đúng như suy nghĩ thoáng qua của Chi thì chỉ cần gặp Phong sẽ biết câu trả lời . Đôi – mắt – màu – café – đặc !!Chi chạy đi vội vã ra khỏi phòng của Thụy An.…Phòng 102 .Dưới khung cửa sổ lớn , Phong đang ngồi dựa sàn. Chiếc mũ lưỡi trai trên đầu đội sụp xuống . Cánh tay buông xuống đang gân lên những ngón tay cào trên sàn gạch . Đôi mắt Phong nhắm nghiền và mặt lấm tấm những mồ hôi …Cạch ! Cửa phòng khẽ mở , tay quản lí bước nhanh vào … Hắn ngồi xuống bên Phong , lục ra ống tiêm và thuốc giảm đau trong túi nilon.- Không cần ! – Giọng Phong rít lên.- Đừng cố chịu đựng ! – Tay quản lí bỗng gắt – Em biết cậu chủ đang đau đớn thế nào ! Thật điên rồ ! – Rồi hắn tiêm cho Phong thuốc giảm đau liều mạnh.- Sẽ đỡ đau nhanh thôi … nhưng sau này cơn đau sẽ hay tái phát . Em chưa từng thấy cậu chủ làm gì điên rồ hơn thế này ! …Chỉ nửa phút cơn đau đã giảm . Phong đưa tay kéo sụp cái mũ lưỡi trai xuống hơn … rồi đôi mắt từ từ mở ra , một bên nhìn thấy bóng tối mập mờ , một bên đau nhức và hoàn toàn không thấy gì .- Sao cậu chủ có thể làm như vậy ? Là em thì … em không thể !Phong thở hắt ra, thả lỏng cơ thể vừa căng lên vì đau đến tê dại .- Nếu cô ấy đau đớn …thì thà ta phải chịu nỗi đau đó !- Chẳng ai bắt cậu chủ phải giữ “ nó” lại để chịu nỗi đau ấy cả . Hi sinh một phần cơ thể là quá đủ rồi !- Ta không muốn … bất cứ thứ gì thuộc về cô ấy … mất đi !- Cậu chủ mất hết lí trí vì tình rồi ! – Tay quản lí đứng dậy .- Nhưng em không thể ngăn cản được cậu , thì em vẫn sẽ bảo vệ cậu bằng mọi giá. Nhưng dù em không nói với ông chủ thì ông chủ cũng sẽ sớm biết thôi.Cạch !Yến Chi bước vào , tay quản lí hơi cúi đầu chào rồi ra ngoàn luôn . Chi tiến đến gần Phong , từ từ ngồi xuống . Phong quay mặt về phía khác như không muốn nhỏ nhìn thấy khuôn mặt mình .Chi cầm thuốc giảm đau dưới sàn lên , đọc nhãn qua ánh sáng mập mờ … Nhỏ nuốt khan.- Anh làm gì mà phải dùng thuốc liều mạnh thế này ? – Tay nhỏ khẽ chạm vào tay Phong , rồi bỗng nắm lấy cả bàn tay Phong mà thảng thốt – Anh ra mồ hôi nhiều quá !- Nhìn em ! Quay lại nhìn em đi ! – Chi túm lấy áo Phong kéo về hướng mình . Nhỏ chỉ muốn xác nhận một chuyện đã rõ ràng mà nhỏ chưa thể tin … Rồi , nhỏ bỗng sững người , cúi xuống nhìn tay Phong :- Anh … anh không đeo nhẫn ? Nhẫn cưới của chúng mình ?Tay Phong đưa tay lần trên sàn ở sát chân tường , rồi cậu sờ thấy vật gì nhỏ xíu , giơ lên và thả xuống .Leng keng … leng keng …Chiếc nhẫn rơi xuống sàn , như một vật vừa bị bỏ đi , một vật chẳng hề quan trọng . Đôi mắt Chi cứng đờ .- Vướng ! – Và sau một chữ lạnh lùng của Phong , trái tim Chi như vỡ tan tựa thủy tinh … Vật ấy là thứ Chi nâng niu trân trọng , khi nhàn rỗi thì ngắm không biết chán mắt , là vật Chi nghĩ là minh chứng cho cuộc hôn nhân , cho hạnh phúc cả đời của nhỏ . Vậy mà Phong có thể quẳng đi như ném một nắm rác … Chi ngước lên nhìn Phong khi mắt đã đỏ hoe … Phong đang nhìn nhỏ, và một lần nữa , Chi sững sờ …Khi thấy đôi mắt Phong !!!Thời gian cứ trôi đi , lặng lẽ và vô hình .Căn phòng chìm trong bóng tối tĩnh lặng .Chi thấy lòng mình trống rỗng , cái gì gọi là tình yêu mãnh liệt vì người con trai ấy , cái gì gọi là đợi chờ hay có thể hiến dâng ?? Khi nhìn đôi mắt Phong , Chi thấy tình yêu của mình chẳng là gì , ngoài sự ích kỉ của bản thân …- Hình như … em đã hi vọng quá nhiều , đòi hỏi quá nhiều . Em đã nghĩ phải thể hiện để được đền đáp xứng đáng , em đã nghĩ chỉ cần có được anh thôi , vì điều đó sẽ làm em hạnh phúc … Em ích kỉ , phải không anh ?Bàn tay Chi từ từ đưa lên , khẽ lau giọt mồ hôi chảy xuống cằm Phong , nhưng mắt vẫn không dời khỏi đôi mắt Phong và nước mắt nhỏ đã trào tự lúc nào .- Anh … yêu cô gái đó … nhiều phải không ?- Rất – nhiều !Chi hạ tay , cúi gằm mặt xuống để những giot nước mắt thi nhau chảy xuống , tóc tách trên chiếc nhẫn ánh kim .- Nếu … anh gặp em trước … thì mọi chuyện có thay đổi không ? thì … anh có thể … yêu em không ?- Không !Những câu trả lời vô tình của Phong làm tim Chi đau nhói … nhưng thà đau nhiều một lần , còn hơn cứ đau âm ỉ mãi .Tai Phong vẫn nghe rõ tiếng nấc của người con gái kề bên . Nhưng đầu cậu chỉ có một hình ảnh một người con gái duy nhất – là Băng thôi . Đôi mắt vô hồn lại nhìn xoáy vào một khoảng không tối mịt và không điểm dừng … Đôi mắt .
Vẫn một bên màu café đặc !Và một bên … màu nâu khói phủ lớp đục mờ !
Phòng 101 …Khang ngồi trên mép giường , 2 tay đan vào nhau , đầu cúi gằm xuống.Một mớ suy nghĩ hỗn loạn lởn vởn quanh đầu cậu , rời rạc , mà rõ ràng là bởi Khang chưa muốn liên kết chúng … Cậu sẽ phải rời khỏi khu biệt thự trong một tháng . Băng đang mắc một căn bệnh nan y và sự sống chỉ tính bằng ngày . Dù cậu không thể bảo vệ Băng an toàn , bằng chứng là Khang đã gián tiếp khiến Băng không thể nhìn thấy một bên mắt … và Khang rõ hơn ai hết , người cho Băng thấy lại ánh sáng trọn vẹn là Chấn Phong . Vừa nghĩ đến Phong , Khang đã gạt phăng đi … kể cả Phong bảo vệ được cho Băng thì Khang sao có thể đặt lòng tự tôn sang một b