
ấy tiền để chữa cơ chứ? Bỏ đi! Ngay giờ phút này em cũng không muốn ở lại cái bệnh viện này nữa! Đi thôi!!!
Nó nói, định bật dậy và bỏ đi khỏi bệnh viện nhưng Thiên Vũ không cho phép, hắn giữ chặt bàn tay nó và gằn lên như ra lệnh:
-Không được! Mạng sống của em cũng chính là mạng sống của anh! Em có mệnh hệ gì thì anh sẽ sống yên vui được chắc? Em không nghĩ đến bản thân mình thì hãy nghĩ đến anh! Anh không thể để mất em!!! Không bao giờ!!!
Vừa lúc này. Cả Minh Hoàng, Tiểu Hồng, Nhất Bảo và Ngọc Châu bỗng xuất hiện. Cả 4 người vội vàng đến thật nhanh bên nó. Nhìn nét mặt của họ, nó hiểu họ đã lo lắng cho nó như thế nào.
Bốn người họ chưa ai là biết cụ thể bệnh tình của nó như thế nào. Họ gặng hỏi nhưng nó vẫn ra hiệu cho hắn rằng không được nói. Nó sợ hắn nói ra thì mọi người lại càng lo lắng cho nó hơn, mà càng như thế thì không phải nó sẽ cảm động nữa mà nó sẽ cảm thấy vô cùng có lỗi.
Riêng Minh Hoàng, anh đủ nhạy bén để hiểu ra vấn đề. Anh kéo Thiên Vũ ra ngoài nói chuyện. Thiên Vũ nói tất cả cho anh nghe.
Minh Hoàng cảm thấy xót xa nhiều lắm. Trái tim anh như rạn nứt từng khe. Anh yêu em gái mình là thế mà tại sao ông trời lại nỡ đối xử với nó như vậy? Tại sao? Tại sao?? Tại sao chứ???
Còn có thể phẫu thuật…
Tiền bạc đối với Thiên Vũ hay Minh Hoàng đều không phải là vấn đề, họ thừa sức giải quyết chuyện đó. Chỉ có điều, chắc chắn nó sẽ không đón nhận điều đó đâu. Nó không muốn sống mà mắc sợ bất kì ai… Hơn nữa, lỡ ca phẫu thuật mà có bề gì, nó ở nơi xa xăm cũng sẽ cảm thấy tội lỗi lắm!
Minh Hoàng thở dài, hắn nghĩ, đã đến lúc Thoại My phải trở về thân phận thực sự của mình – Nguyễn Nguyễn Thiên Ân.
______________________________
Ngày hôm sau tại bệnh viện.
Bước đi cùng Minh Hoàng bây giờ là bố của anh - ông Nguyễn.
Ông thực sự lo lắng cho đứa con gái bé bỏng lâu nay đã thất lạc của mình.Ông không nghĩ rằng có ngày sẽ đoàn tụ với con bé, càng không nghĩ rằng nơi đoàn tụ lại là ở bệnh viện như thế này.
Ông nhìn thấy nó. Đây không phải là lần đầu tiên ông gặp nó, ông đã thấy nó ở sân bay một lần rồi. Khi đó ông cũng đã ngờ ngợ nhưng nghĩ là không phải, nào ngờ… trực giác của ông đã đúng. Chính xác con bé ấy – tức nó là con gái ông.
Nó sững người khi thấy anh đi cùng với bố. Nó trân trân nhìn họ tỏ vẻ không hiểu. Sự việc càng kì lạ với nó hơn khi nó thấy ông ấy bắt đầu rưng rưng nước mắt.
-Thiên Ân! Thiên Ân! Con gái của ta!!! – Ông thốt lên sau đó bước đến và ôm chầm lấy nó.
Nó đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên nọ. “ Trời đẩt! Rốt cuộc là đang có chuyện gì xay ra???”
- Ơ… ơ… Bác… Sao bác lại…???
-Ta – ta là bố của con đây! Thiên Ân à!!! Là bố! Là bố đây!!!
Nó đẩy ông ấy ra, hàng lông mày chau lại vào nhau. Nó cảm thấy vô cùng bối rối trước chuyện này.
-Không! Bác, bác bĩnh tĩnh lại đi! Cháu là Thoại My! Không phải là Thiên Ân…
Lúc này Minh Hoàng mới đến bên cạnh và đặt nhẹ tay lên vai nó vẻ tin cậy:
-Em chính là Thiên Ân. Chính xác em là em gái ruột của anh!
-Cái gì??? Chẳng thể nào có chuyện đó! Đó là bố anh! Không phải là bố của em! Em … em…
Nó nấc lên nghẹn ngào, cổ họng nó nghẹn đắng.
Tim nó bắt đầu đập loạn xạ không thể kiểm soát. Lại là cơn đau tim bắt đầu hành hạ nó.Nó hận không thể moi quả tim ra và vất tỏng nó đi cho rồi. Đau, đau quá, thật sự là rất đau!
Đầu óc ong buốt, Minh Hoàng cũng không thấy, ông Nguyễn cũng không thấy, tất cả mọi thứ xung quanh đều hiển hiện trong mắt nó một cách nhòe nhoẹt, không tài nào xác định nỗi. Nó choáng váng, đầu óc quay cuồng như thể đang chơi đu quay ở Wonder Land.
Nó lại ngất lịm đi. Đáng lẽ ra phải để cho mọi chuyện đến với nó một cách nhẹ nhàng hơn vì vào lúc này nó cần tránh những xúc động mạnh.
Minh Hoàng vội đỡ lấy nó và vẫn thì thào:
-Ông ấy là bố anh và cũng là bố em…
__________
-Tội nghiệp con bé… Tại sao lại bị bệnh tim cơ chứ??? – Ông Nguyễn lắc đầu, sau đó ngồi xuống cạnh bên nó.
Ông vuốt ve mái tóc ngắn bồng bềnh của nó mà lòng quặn thắt. Nhìn thấy con ông như vậy, ông còn đau gấp trăm lần ấy chứ. Ông ước rằng mình có thể gánh hết cho con, ông ước người bị bệnh là ông chứ không phải là nó.
Nước mắt ông chực tuôn trào…
Có nỗi đau nào hơn nỗi đau này – nỗi đau nhìn thấy người mà mình yêu thương đang chịu đau khổ?
-Thoại My! Tỉnh rồi đó hả??? – Minh Hoàng reo lên rồi đỡ nhẹ nó ngồi dậy.
Nó vẫn nhìn ông Nguyễn bằng ánh mắt hoang mang. Nó không hiểu mọi chuyện thực sự là như thế nào.
Ông ấy cũng nhận thức được rằng bây giờ ông phải bình tĩnh và hết sức
nhẹ nhàng vì nếu để cho con bé bị kích động nhiều sẽ gây ảnh hưởng đến
bệnh tình của nó.
-Để ta kể con nghe…
Nói rồi ông từ từ kể lại mọi chuyện cho nó. Từ việc nó thất lạc như
thế nào, mọi người đã lo lắng ra sao và cả việc nhận ra nó chính là
Thiên Ân