
íc híc… Kim Nguyệt Dạ đã xảy ra chuyện gì thật sao? Oái! Nước mũi chảy ra rồi!
Hơ, khăn giấy ở đâu ra vậy? Tôi ngẩng đầu lên.
A, là ông già Noel, không hiểu ông ta đến từ lúc nào, đưa cho tôi một gói giấy ăn.
Tôi cảm động đến rớt nước mắt, nhận lấy gói giấy ăn từ tay ông già Noel.
“Ha ha… ha ha… cảm ơn ông!”
Đọt nhiên ông già Noel bật cười khanh khách:
“Merry Christmas! Tô Hựu Tuệ!”
Khoan, giọng nói này sao mà quen thế, đừng có bảo… ông già Noel này là…
“Á! Kim Nguyệt Dạ! Đúng là cậu rồi!” Tôi kinh ngạc hét lên.
Cái người đội mũ đỏ, đeo râu trắng này đúng là Kim Nguyệt Dạ rồi.
“Bé Hựu Tuệ à! Không ngờ được gặp tôi, bé lại xúc động đến thế!” Tên đó huơ huơ tay trước mặt toi.
“Kim Nguyệt Dạ! Cậu làm trò gì thế hả? Bắt tôi đợi ở đây gần ba tiếng đồng hồ. Tôi còn tưởng cậu…” Tôi kịp lấy lại bình tĩnh, tức tối nói.
“Tưởng với tưởng cái gì? Nghĩ tôi bỏ rơi cô à? Hơ hơ!”
“Bỏ rơi cái đầu cậu ý! Cậu bảo tôi đến đây làm gì? Chỉ để nói mấy câu này hả? Laị còn bắt tôi phải hứng gió hứng sương đợi ba tiếng đồng hồ liền!” Cơn giận của tôi bốc lên ngùn ngụt. Hừ, biết vậy tôi ở nhà Tô Cơ ôn bài cho xong.
“Tôi còn bận làm việc mà! Lặng lẽ ngồi bên chờ bên tôi, co không thấy rất thú vị sao?”
“Thú vị cái khỉ mốc!” Tại sao cứ gặp thằng cha này thì y rằng phong thái thục nữ của tôi biến mất tiêu. “Có giỏi thì cậu đứng đợi ở đây ba tiếng đồng hồ xem!”
“Bé Hựu Tuệ, làm gì mà dữ như chằn lửa vậy? Tôi đã đứng ở đây sáu tiếng rồi!”
“Hừ, đừng ra bộ đáng thương! Tôi giận rồi đấy!” Tôi hằn học đảo mắt nhìn Kim Nguyệt Dạ.
Đây là ngày Giáng sinh quái quỷ gì vậy? Có mà là ngày quả tạ chiếu mạng thì có. Vì thằng cha này mà tôi đứng một mình trong gió rét đợi hắn suốt ba tiếng đồng hồ. Không biết dấu mặt đi đâu đây.
“Ông già Noel, cháu muốn một quả bong bay!” Có chú nhóc chạy đến chỗ chúng tôi, chỉ về phía chùm bong, ánh mắt vặt vài.
“Được rồi! Đây, chúa cầm lấy. Đừng để bong bay mất nhé! Ha ha ha.”
“Cháu cảm ơn ông. Chị ơi, chị xinh như minh tinh điện ảnh ý! Em bắt tay với chị được không?”
“Đương nhiên rồi! Em thật đáng yêu! Hơ hơ hơ hơ!”
“Hì hì hì! Vui quá!” Chú nhóc cầm quả bóng chạy đi xa.
Hô hô, thằng nhóc này có mắt tinh đời đấy!
“Bé Hựu Tuệ à! Sao lúc nào bé cũng chỉ hung dữ với mỗi tôi vậy? Chẳng nhẽ đối với bé, tôi đặc biệt đến thế ư?” Mặt thằng cha Kim Nguyệt Dạ trông rất gian manh, dù không nhìn rõ bộ mặt hắn lúc này nhưng chỉ cần nghe giọng nói là tôi biết ngay.
“Đừng tưởng bở! Cậu làm sao có thể so sánh với bé gây thơ đó!”
“À! Đến giờ rồi! Để tôi đưa cô đến một nơi!” Hắn không thèm để ý đến cơn tức giận của tôi, nhìn đồng hồ trên tay, cười rồi nói.
“Cậu muốn đi đâu? Tôi không đi! Hừ!”
“Cô không đi thật sao?” Kim Nguyệt Dạ mỉm cười hỏi.
Không đi là không đi!” Tôi trễ môi ra, giận dỗi.
“Thế thì thôi vậy! Tôi đi tặng bóng tiếp đây!” Tên Kim Nguyệt Dạ thản nhiên nhún vai, quay người bỏ đi.
“Hả?” Tôi tức đến nỗi đầu sắp vỡ tung ra, sao hắn không có tí thành ý nào vậy? Tức chết mất!
Tên ngu ngốc! Ngu ngốc! Kim Nguyệt Dạ là tên siêu ngốc! Ta căm thù ngươi!
Á á á á á… Sao tôi lại phải đứng đây để tự chuốc lấy bực dọc vậy…
Á á á á á… Sao tôi phải them chữ “lại” nhỉ?
Tôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì mọi vật đột nhiên xoay ngược lại.
Kim Nguyệt Dạ, hắn dám vác tôi như vác bao tải gạo vậy sao?
“Tên khốn kia, mi làm gì vậy? Mau thả ta xuống! Thả ta xuống ngay!” Tôi hét toáng lên.
“Bé yêu! Mọi người đang nhìn chúng ta đấy! Tôi mặc thế này, không ai nhận ra được đau, nhưng bé thì… Hơ hơ…”
Mọt người xung quanh…
“Eo, khiếp quá đi mất!”
“Nữ sinh bây giờ dữ như cọp ý!”
Hu hu hu… hình tượng của tôi còn đâu!
Lạy Chúa! Đừng để ai nhận ra tôi lúc này, nếu không tôi làm sao ngẩng mặt lên nhìn đời được đây!
Tất cả đều tại tên khốn Kim Nguyệt Dạ! Hừ! Hừ!
A ha! Đã thế tôi giả làm xác chêt, để mọi người tưởng hắn là sát thủ yêu râu xanh mới được!
Tôi tựa khuôn mặt đỏ ửng lên vai Kim Nguyệt Dạ, lắc lư theo bước chân của hắn.
“Được rồi! Không cần phải giả vờ nữa…”
Tôi mở to mắt ra! Hơ, đây là phía sau công viên mà. Sau khi qua một rưng cây, Kim Nguyệt Dạ cũng chịu thả tôi xuống!
Tôi trừng mắt lên với hắn, lửa hận bắn tung tóe, sau đó lơ hắn đi.
“Oái cậu làm gì vậy?”
Trước mặt tôi bỗng tố sầm lại.
“Suỵt!” Kim Nguyệt Dạ ra vẻ thần bí, bảo tôi im lặng, “Nhìn kĩ nhé! Tôi bỏ tay ra đây… Một… hai… ba…”
Kim Nguyệt Dạ buông tay ra khỏi mắt tôi… Tôi mở to mắt nhìn…
Ố má ơi! Là một vách đá cheo leo!
Chúng tôi đang đứng trên một phiến đá nhô ra từ lưng chừng núi.
“A a a a … Cao quá!” Chân tôi mềm nhũn r