Duck hunt
Bí Mật Tình Yêu Phố Angel

Bí Mật Tình Yêu Phố Angel

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3216363

Bình chọn: 8.00/10/1636 lượt.

r/>
“Này, Tô Hựu Tuệ, trông bộ dạng của cô gớm quá, đừng
có bắn nước mũi vào bát của người ta”. Kim Nguyệt Dạ hét lên kinh ngạc

“Cậu… Tôi đâu có chảy nước mũi? Cậu…cậu muốn chết
hả? Hu hu hu…” Tại sao tôi lại khóc thảm thương đến thế? Tôi đâu phải là trẻ mồ
côi, mà cái tên cô nhi đẹp trai trước mặt tôi vẫn còn đang vui vẻ nấu mì cơ mà!

“Eo ôi! Nước mũi, nước mũi lòng thong kiaf1 Cô qua
bên kia đi, đừng xích lại gần bát mì của tôi!” Kim Nguyệt Dạ xem tôi như đứa trẻ
thò lò mũi xanh. Tức thật! Xem như nước mắt vừa nãy tôi tự khóc cho mình vậy…

“Hơ hơ! Ngốc xít… Lại đây nào!”

Tên đó bỗng im lặng nhìn tôi, rồi rút ra một cái
khăn tay đưa cho tôi. Thoắt một cái, tôi nhhuw trở lại với cảm giác lần đầu
tiên gặp hắn… cũng dịu dàng như vậy, sự dịu dàng khiến tôi thổn thức…

“Đây mà là ngọc nữ của trường Minh Đức sao? Kể cả
biết mình ngố thì cũng phải giả bộ một tí cho xứng danh chứ!”

“Cậu, cậu sau này định sống như thế nào đây?” Tôi
sực nhớ ra lí do mình đến đây, hắn là một cô nhi, đã thế còn bị đuổi học thì
sau này biết sống thế nào?

“Thế nào là sao?”

“Thì sau này cậu định sống tiếp thế nào?” Bị đuổi
học chẳng khác nào cắt mất đường sống của hắn, tương lai hắn rồi về đâu?

Tôi thấy lòng mình nặng trĩu.

“Sau này? Thì vẫn nhu vậy thôi! Có nhiều thời gian
đi làm thêm hơn, chẳng phải lo lắng chuyện học hành, thế này tốt quá còn gì?”

Không phải! Không phải thế! Nếu không phải tại
tôi, hắn sẽ có một tương lai tươi sang, chỉ cần hắn đỗ đại học thì sẽ không phải
khổ cực thế này nữa! Tất cả là tại tôi…

“…Kim Nguyệt Dạ… Xin lỗi!”

“Hả? Sao phải xin lỗi?”

“Nếu không phải tại tôi thì cậu sẽ không bị đuổi học…”

“Hơ hơ hơ hơ, bé Hựu Tuệ này! Nếu có định diễn vở
‘anh hung cứu mĩ nhân’ thì tôi cũng phải chọn một em xinh xắn đáng yêu, ba vòng
đều chuẩn chứ! Bộ cô nghĩ tôi bị bại não mà đi nhận tội thay cô? Hơ hơ hơ…”

“Cậu…”

Trời ơi, sao… sao lại có chuyện ngược đời thế này,
rõ rang túng quẫn đến mức phải ăn mì để trừ bữa vậy mà mọi động tác, cử chỉ của
hắn trông vẫn… vô cùng quý tộc…

Tôi lấy tay gõ lia lịa vào đầu mình. Tỉnh lại! Tỉnh
lại ngay! Không được để trúng tà của hắn.

“Cô vốn đã gốc lại định biến mình thành thiểu năng
chắc? Đúng rồi, cô đến đây làm gì?”

“À! Lý Triết Vũ đưa cho tôi địa chỉ nhà cậu, với lại
sáng nay thấy cậu không được khỏe nên đến thăm…”

Oái! Tôi đến đây để thăm bệnh mà, sao lại quên
béng mất nhỉ?

“Chà cô đến đây vì lo cho tôi sao? Bé Hựu Tuệ phải
lòng tôi rồi đúng không?”

“Cái gì… cái gì?” Hắn đột nhiên dí sát mặt về phía
tôi làm tôi giật nảy mình, khoảng cách gần đến mức tôi cảm nhận được cả hơi thở
của hắn.

“ Mà thôi! Coi như tôi chưa nói gì hết! Bệnh thường
thôi uống thuốc rồi ngủ một giấc là khỏe ngay!”

“Bị bệnh mà cậu còn ăn mì úp à?” Hắn nghĩ hắn là
mình đồng da sắp sao?

“Vậy tôi phải ăn gì nào? Thế cô đến thăm bệnh nhân
mà chẳng đen theo quà cáp gì à?” Nhìn ánh mắt trách móc của hắn, tôi cũng thấy
hổ thẹn trong lòng. Nói cũng đúng, mang tiếng là đến thăm bệnh với xin lỗi thế
này mà lại trơ mắt ngồi nhìn hắn ăn mì úp sao?

“Tôi… Vậy chờ tôi ra ngoài mua ít đồ nhé, cậu
thích ăn gì nào?”

“Này! Đợi đã!”

Kim Nguyệt Dạ đột nhiên đứng dậy, tôi đang chuẩn bị
đi mua đồ thì bị hắn kéo giật lại, tôi mất thăng bằng lăn quay xuống đất…

Quái lạ, mặt đất sao lại vừa mềm vừa ấm thế này?

Lúc tôi kịp hoàn hồn thì thấy mình đang ngã vào
lòng của Kim Nguyệt Dạ…

“Cậu… cậu không sao chứ?” Tôi giãy giụa cố ngồi dậy
nhưng không nhúc nhích nổi.

“Oái… Cậu… cậu muốn làm gì?” Hắn đột nhiên thay đổ
vị trí nằm đè lên người tôi.

Nụ cười rạng rỡ như thiên thần đó càng lúc càng gần
mặt tôi, hơi thở ấm áp cứ mỗi lúc tiến hơn…

Làm sao bây giờ? Phải làm gì bây giờ? Tô Hựu Tuệ!
Không được, mày phải tỉnh táo lại ngay, không được để thằng cha háo sắc này thừa
cơ ức hiếp!

“Đền ơn thôi! Cô hại tôi bị bệnh, lại còn bị đuổi
học, đây coi như báo đáp!”

Báo đáp? Lấy than mình báo đáp? Không được…

Tôi cố sống cố chết vùng dậy, nhưng hắn khỏe như
voi, cái bản mặt đáng ghét kia càng lúc càng gần, đến cả long mày cũng nhìn rõ
mồn một. Hắn định làm gì? Hôn tôi ư? Không! Tôi không muốn thế…

Khổ nỗi tôi không thể cử động được, mặt nhăn lại hết
cỡ, môi mím chặt, mắt nhắm tịt…

Ơ, sao không có âm thanh gì vậy? Chẳng thấy tên đó
có động tĩnh gì hết! Tôi từ từ mở mắt, bắt gặp một đôi mắt không chút biểu cảm…

“Hơ hơ, hơ hơ…” Hắn ta lại còn cười được!

“Hơ hơ hơ hơ…”

Có gì đáng cười chứ? Thằng cha đó còn bò lăn bò
toài ra đất cười ngặt nghẽo, cười điên đảo…

Nhưng nhìn điệu bộ cười đến run người của hắn,
lòng tôi như trút được gánh nặng, hắn lại trêu chọc tôi đây mà! Tô Hựu Tuệ ơi
là Tô Hựu Tuệ, mày đã bị hắn lừa bao lần rồi mà v