
.”
“Ha ha ha !” Tôi mỉm cười , gật đầu đồng tình.
Lý Triết Vũ nhẹ nhàng xoa đầu rôi, quay người vẫy một chiếc xe taxi , rồi vào trong xe.
Nhìn chiếc xe taxi ttoi đi xa, tôi nhìn lại chiếc hộp trong tay mình, tâm trạng rối loạn như một bản nhạc không có nhịp điệu, khiến đầu tôi đau như búa bổ.
Về đến nhà , tôi mở giấy bao nhập học của trường Tinh Hoar a xem, thấy giấy báo viết tôi là học sinh ưu tú,cho nên 3 ngày sau tôi phải đến trường báo danh. Ngoài ra tôi được chọn làm đại diện cho tân sinh viên lên phát biểu trong lễ khai giảng, trong long tôi có cảm giác vui sướng khôn tả, nhưng khi nghĩ tới Kim Nguyệt Dạ đang ở một mình trong căn nhà gỗ , long tôi lại trĩu nặng. Bệnh tình nguy kịch của Kim Nguyệt Dạ khiến tôi tấp thỏm không yên.
Tôi vật lộn cả một tối trên giuuwongf , không tài nào nhắm mắt ngủ được, chiếc vỏ sò tím và chiếc nhẫn đá quý được đặt ngay ngắn trên bàn học…
Làm thế nào đây? … Còn một ngày nữa là tôi phai9r rời khỏi thành phố Milan, tới trường Tinh Hoa học rồi… Vì ngày hôm nay mà tôi đã phải hi sinh bao nhiêu thời gian để học hành, cuối cùng giấc mộng cũng thành sự thật, tôi phải mừng mới đúng , nhưng tại sao đúng lúc này …
Lý Triết Vũ đã cầu hôn tôi, những lời cậu ấy nói khiến tôi vừa sốc , vừa mừng , nhưng cảm giác tội lỗi và áy náy như từng đợt song dậy lên trong long tôi.
Ai có thể bảo cho tôi cách không làm cho cả Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ phải đau khổ không?
Tôi đau khổ nằm bò trên bàn nhìn hai món quà đặt cạnh nhau, vỏ sò tím của Kim Nguyệt Dạ và nhẫn đá quý của Lý Triết Vũ.
Làm thế nào bây giờ ? … Chỉ còn cách ngày nhập học mỗi một ngày nữa thôi…Tôi và Lý Triết Vũ sẽ phải tới trường Tinh Hoa rồi…
Nghĩ đoạn , tôi bất giác sờ lên hai món quà . nhưng tay tôi di chuyển về phía giữa hai món quà, vẻ mặt kiên quyết của Kim Nguyệt Dạ và nụ cười yếu ớt của Lý Triết Vũ bỗng nhiên hiện lên trong đầu tôi, tay tôi vừa giwo ra giữa không trung , không biết phải cầm món đồ nào lên…
Rốt cuộc tôi phải làm sao đây…?
Six
Mãi đến tối khuya tôi mới ngủ,nên hôm sau dậy muộn.
Chết thật! Muộn qúa rồi!
Nhìn thấy 3 cái kim của đồng hồ báo thức đặt trước đầu giường đều chỉ một2 giờ,tôi nhảy ra khỏi giường,vội vàng thay quần áo,đánh răng rửa mặt … Bố mẹ tôi đi làm nên ko có nhà,tôi đến phòng ăn lấy một ít canh gà mẹ nấu,hâm nóng,rồi cho vào bình giữ nhiệt. Trước khi ra khỏi phòng khách,tôi để lại mảnh giấy nhắn trên bàn,sau đó nhanh chóng ra khỏi nhà.
Khi tôi đi lên xe bus đến thì đã là 4 giờ chiều.
Tối hôm qua trời mưa tầm tã,hôm nay vẫn rả rích ko ngớt, đường đi ướt nhẹp,bầu trời u ám.
Nghĩ tới ngày mai tôi sẽ phải tới báo danh nhập học,trong khi đó Dạ lại cần người chăm sóc,lòng tôi nặng trĩu khó tả,cố gắng bước đi thật nhanh …
Khi tôi che ô đi qua bờ biển,nhìn từ xa đã thấy gió và sóng hỗn độn với nhau như một bản violin đầy bi thương.
Tiến đó là …
Tôi sững người,hướng về phía phát ra âm thanh,nhìn thấy một bóng người gầy gò mặc áo trắng và quần bò đang đứng trên tảng đá giữa bãi cát,say sưa kéo violin.
Bầu trời bên bãi biển như một tấm màn u tối,bao trùm lên mặt biển rồi kéo dài tới tận cuối chân trời. Nước biển như đục ngàu,còn đâu vẻ đẹp của viên ngọc xanh lung linh. Biển còn u tối hơn cả bầu trời,giữa chúng còn có màu nâu nhạt của cát …
Bão sắp đến rồi …
Gió biển như cuồng nộ thổi tung từng đợt sóng biển đánh vào bờ. Nước biển xâm xấp chân Kim Nguyệt Dạ,nhưng dường như cậu ấy ko quan tâm,chỉ khẽ nhắm mắt,mặc cho gió biển thổi rối tung tóc và vạt áo.
Cậu ấy kéo violin bằng cả tâm hồn,dường như tiến đàn thay cho tiếng gào thét của cậu ấy …
Cậu ấy … ko muốn sống nữa sao? Hôm qua mệt mỏi là thế,vậy mà hôm nay đã ăn mặc phong phanh ra đứng trước biển.
“Kim Nguyệt Dạ! … ”
Nghĩ đến đây, tôi hét lên.
Nghe thấy tiếng tôi,Kim Nguyệt Dạ sững người quay lại.tiếng đàn cũng đứt quãng.
Cậu ấy từ từ quay đầu nhìn về phía tôi.
Tôi nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch,đôi môi tím tái vì lạnh,nỗi đau trong lòng tôi dần dần lan tỏa khắp cơ thể … Đúng lúc tôi định nói gì đó,thì ánh mắt cậu ấy đã hướng về phía sau lưng tôi. Trên khuôn mặt Dạ ánh lên sự ngạc nhiên,hoang mang,và sợ hãi …
Bốp!
Một tiếng động vang lên,chiếc đàn violin trong tay Kim Nguyệt Dạ tuột xuống và rơi trên bãi cát,bị một con sóng lao đến cuốn đi …
Vù vù vù!
Cơn gió biển ùa đến,thổi bay cả những hạt cát trên bờ. Tôi bất giác đưa tay lên che mắt,nhưng khi vừa bỏ tay xuống,chiếc ô trong tay tôi chẳng khác nào một cánh diều, bị gió biển thổi bay đi rất xa.
Tôi muốn nhặt cái ô lên,nhưng khi quay người lại,rừng cây phía sau lưng tôi xuất hiện một bóng người quen thuộc khiến toàn thân tôi lạnh tóat.
Là cậu ấy … Lý Triết Vũ!
Mái tóc cậu ấy bị gió biển thổi tung xòa xuống trán che mất tròng mắt cà phê. Những giọt mưa