Disneyland 1972 Love the old s
Bí Mật Tình Yêu Phố Angel

Bí Mật Tình Yêu Phố Angel

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3215202

Bình chọn: 9.00/10/1520 lượt.

ên với người đẹp như nhau!”

“Thật sao? Cậu đồng ý làm bạn với mình chứ?”

“Đương nhiên… Hô, món đùi gà tẩm mật ong của cậu trông ngon nhỉ!”

“Cậu thích ăn không? Tặng cậu đó!” “Vậy tặng mình món kia ulo6n nhé!”

“Hả? Ừ… ừ!”



“Để các cậu chờ lâu rồi!” Tôi gượng cười, đặt bịch khay thức ăn lên bàn, hằn học hìn khuôn mặt nhăn nhở, dày hơn cả cái mo cau của tên Kim Nguyệt Dạ.

“Vũ, đùi gà ăn ngon lắm! Cho cậu này!” Thằng cha mặt người dạ thú đó thản nhiên đưa món ăn vừa “chôm” được của em “nai vàng” cho Triết Vũ.

Tôi thương cảm nhìn em “nai vàng” mặt tràn đầy hạnh phúcnhư cái đĩa thức ăn thì nhẵn như chùi. Tôi cảm giác như nhìn thấy mình hôm ở Happt House.

“Không cần đâu, cậu ăn đi!” Lý Triết Vũ tử tế hơn tên này chán.

“Hơ, hôm nay có món súp Bosch à! Ngon quá, ngon quá!” Kim Nguyệt Dạ cầm cái thìa múc súp ăn ngon lành. Chẳng thèm để ý ánh mắt như súng bắn tỉa của tôi.

Tô Cơ căng thẳng nhìn tôi rồi lại nhìn Kim Nguyệt Dạ, lo sợ tôi tức quá hóa điên, làm ra chuyện động tròi gì đó.

Kim Nguyệt Dạ nhìn tôi, cười ma mãnh rồi cuối đầu xuống ăn ngon lành, không nói câu gì.

Tôi có cảm giác… chuyện sắp tơi xảy ra, có lẽ vượt qua cả sức chịu đựng của tôi



Địa điểm:

Sân vận động trường cấp III Minh Đức

Nhà thi đấu bóng rổ trường cấp 3 Minh Đức.

Happy House

Nhân vật:

Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức

Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức

Khâu Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức

Anh Tỉnh Ngạn: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức

Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương

Lý Triết Vũ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương

Lăng Thần Huyền: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương

Ọc ọc…

Ọc ọc… Ọc… Ọc

Bụng tôi cuộn lên như nước lũ

Ôi, Chúa ơi!

Liệu có câu thần chú nào có thể bay vút đến

Cái toilet phía trước,

Tiện thể đè bẹp tên đầu sỏ Kim Nguyệt Dạ!

“Minh Đức cố lên, Minh Đức tất thắng… Minh Đức cố lên, Minh Đức tất thắng…”

“Sùng Dương, number one… Sùng Dương, number one…

Mười phút nữa mới đến trận thi đấu bóng rổ giữa trường Sùng Dương và Minh Đức. Cổ động viên của hai trường gân cổ gào thét, làm cho nhà thi đấu suýt nổ tung.

Từ trước đến giờ dù cạnh tranh trong học tập hay thi đấu thể thao, trường Minh Đức đều ngang tài ngang sức. Cho nên đại hội thể thao hữu nghị lần này, hai bên cũng ngang ngửa nhau. Ở hạng mục thi đấu trước, hai đội hòa nhau. Chính vì vậy hạng mục thi đấu bóng rổ đặc sắc và gay cấn nhất trở thành “trận chiến sinh tử” một mất một còn giữa hai trường.

Đương nhiên một người thông minh tỉnh táo như tôi đã đoán trước được điều này. Bây giờ với tư cách là quản lí của đội bóng rổ, tôi cùng các tuyển thủ cùng túm tụm lại bàn bạc chiến thuật.

Lạ thật, tôi khẽ liếc mắt về phía bên kia, đến giờ này mà vẫn không thấy tăm hơi Kim Nguyệt Dạ đâu. Tôi có dự cảm chẳng lành…

“Tên nô tì kia, nhớ chủ nhân quá hả?” Bỗng có một giọng nói châm chọc vang từ trên đỉnh đầu tôi xuống.

Tôi ngẩng đầu nhìn.

Hóa ra là Kim Nguyệt Dạ.

“Xem ra đã đến lúc chúng ta phải nói chuyện rồi nhỉ, hơ hơ…” Tên Kim Nguyệt Dạ nháy mắt với tôi.

“Cậu… cậu nói cái gì… Ha ha ha …” Tôi cười như con ngố. Chủ tướng bên trường Sùng Dương tự nhiên lại chủ động đến nói chuyện với quản lí bên đội Minh Đức? Tôi có cảm giác hàng trăm ánh mắt nghi ngờ sắc bén như mũi tên cắm phầm phập lên người tôi.

“Bộ cô tưởng tôi uống chai nước hôm qua của cô nên hôm nay làm gì có chuyện lù lù xuất hiện trước mặt cô mà phải nhảy vô WC ngồi chứ gì? Ưm…” Kim Nguyệt Dạ giơ chai nước lên trước mặt tôi, sau đó vươn vai.

“Ha ha ha ha…”

Hai phút sau, ở cửa thoát hiểm của nhà thi đấu, mặt tôi tái đen nhìn tên Kim Nguyệt Dạ đang cười tươi roi rói.

“Cậu, cậu muốn gì đây?”

“Nô tì à, sao mà bé đáng yêu thế! Lời của tên ngốc đó mà bé cũng tin à?” Hơi thở của hắn như phả lên cổ tôi, có cảm giác ngưa ngứa, làm tôi đứng im như khúc gỗ.

“Nếu Anh Tỉnh Ngạn muốn tôi nghỉ ngơi mấy hôm thì cũng phải để bạn chủ tướng của trường Minh Đức nghỉ ngơi chút chứ! Thế nào, bé Hựu Tuệ?”

“Ý cậu là sao?” Nhìn thấy tên Kim càng lúc càng cười như hoa, tim tôi bị bóp chặt lại.

“Bé nô tì của tôi thông minh thế nào là ăn miếng trả miếng .

?” Kim Nguyệt Dạ nói xong, rút từ túi quần ra một gói nhỏ màu trắng đặt vào lòng bàn tay của tôi.

Hơ! Đây… đây là… lẽ nào là…

“Cái này còn công hiệu gấp trăm lần thuốc của Anh Tỉnh Ngạn! Hơ hơ, thế mới công bằng chứ!”

“Không!” Tại sao lại là tôi chứ, tôi đã nói là không làm hại người khác.

“Hơ hơ, bé nô tì ‘dễ xương’, hôm đó bé cũng làm chuyện như vậy với tôi, quên r