
o cậu ấy cảm nhận đựoc sự phiền muộn của tôi?
Tôi vội vã quay về chỗ ngồi, mở ngay thư ra đọc.
Ngày x tháng x năm x
Thời tiết:âm u
Hôm nay tôi có chuyện không vui…Tôi vừa cãi nhau với dạ xong.
Vì Dạ nói với tôi rằng, đối với cậu ấy, kho báu ở khu biệt thự só 23 phố Angel quan trọng hơn tất cả.Còn tôi lại ko đồng tình với cách suy nghĩ đó của Dạ.
Từ hồi còn học tiểu học, tôi và Dạ đã là bạn thân của nhau. Ngày đầu tiên quen Dạ, tôi thấy Dạ thật kiên cường, mạnh mẽ nhưng cũng rất bướng bỉnh, ngang tàng.Thậm chí đến bây h, tính cậu ấy vẫn thế, chẳng thay đổi tẹo nào.
Tôi biết một khi Dạ đã hạ quyết tâm, thì dù trời có sụp cậu ấy cũng phải tìm bằng được kho báu mới thôi. Nhưng tôi không muốn Dạ mù quán dấn thân vào việc tìm kho báu.
Tôi ko hiểu sao DẠ lại muốn có kho báu đến vậy và cậu ấy chẳng bao h chịu nói rõ nguyên nhân vs tôi cả. Nhưng tôi nghĩ, có lẽ việc này liên quan đến bố mẹ cậu ấy, và nó cũng cải thiện được phần nào cuộc sống hiện nay của Dạ. Bây h cậu ấy vừa tự nuôi sống bản thân vừa phải trang trải tiền học phí đắt đỏ. Những chuyện này quả là gánh nặng dối vs Dah…
Vả lại tôi cũng biết, ước nguyện lớn nhất của Dạ là có thể tìm được bố mẹ đẻ và hiểu rõ xuất thân của mình. Nếu như những việc này đều liên quan mật thiết đến việc tìm ra kho báu ở khu biệt thư số 23 thì cậu ấy nhất định không từ bỏ.
Có lẽ đối với dạ thì việc tìm ra kho báu sẽ là bước ngoặt lớn trong cuộc đời cậu ấy…
Nhưng tôi muốn nói với Dạ rằng, nên cạnh cậu ấy còn có 1 người con gái quan trọng gấp vạn lần kho báu. Hơn nữa, trực giác mách bảo tôi rằng, kho báu đó sẽ mang lại tai họa đau đớn cho Dạ…
Tôi chăm chú đọc bức thư, tay run lập cập, đến ngay cả việc thở cũng thấy khó khăn hơn trước còn đôi mắt thì mở lỗi lúc một to.
Sao lại thế này? Tại sao lại như thế này?
Không thể tin nổi… Lý Triết Vũ lại nhắc đến vụ kho báu. Đúng là Dạ muốn có kho báu thật…
• Hựu Tuệ, cô thông minh quá! Biết đâu chính là Kim Nguyệt Dạ làm thì sao?
• Vì kho báu thì có thể lắm chứ!Hựu Tuệ àh, không chỉ một mình tôi muốn có kho báu đâu.
• Hựu Tuệ, xin em hãy tin tôi!Dù bất kể nơi đâu, bất kể khi nào, em nhất định phải tin tôi, có được không?
Câu nói của Sun và Kim Nguyệt Dạ cứ đan xen trong tâm trí tôi thất đầu mình chỉ muốn nổ tung. Chẳng nhẽ…chẳng nhẽ đúng như lời tên Sun nói? Thảo nào gần đây Kim Nguyệt Dạ cứ là lạ thế nào ấy. Hắn còn âm thầm tìm hiểu về các cung hòang đạo…Rốt cuộc hôm đó ở dưới giếng cổ đã xảy ra chuyện động trời gì nhỉ?
Tại sao … Tại sao chứ? Tóm lại mọi chuyện là như thế nào?
Đợi đã! Bình tĩnh nào, phải thật bình tĩnh…Tôi cắn chặt môi để trấn tĩnh lại.
Biết đâu đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, mà cũng có thể do tôi hiểu nhầm dạ. Dù gì thì đến h tôi vẫn chưa nghe được lời giải thích nào của Dạ cả…
Tôi không được kích động như thế, tôi đã từng hừa với Kim Nguyệt Dạ là nhất định sẽ tin hắn rồi mà.
Hôm nay là ngày tưởng niệm LTV, tôi ko được nhằm đúng lúc này mà xóay thêm vào nỗi đau, ko thể để cho mọi người lại tiếp tục rơi vào tâm trạng hoang mang, căng thẳng. Và tôi cũng không muốn để cho LTV ở trên thiên đường nhìn thấy cảnh chũng tôi sống chẳng vui vẻ gì.
Bình tĩnh…Tô hựu tuệ…mày phải thật bình tĩnh…
-Sữa này, uống đi!
Đặt ly sữa trên bàn, hắn ngồi xuống cạnh nó. Nó đang cặm cụi giải mấy bài toán khó, nó chẳng cần sự giúp đỡ nào của hắn cả. Môn mà nó ngu nhất, cả đời không khá được mãi mãi là môn văn. Chả hiểu phân tích thơ, cũng chả hiểu tả cảnh. Biết vậy nên hắn đã tìm trên mạng và chuẩn bị sẵn cho nó cả sấp.
-Đây là đề văn, các đề có khả năng sẽ ra, cô học đi!
Nhìn vào sấp giấy A4 hắn đặt lên bàn, nó lật từng trang mà muốn tá hỏa. Nó dốt văn và ghét môn văn vậy nên dẫn đến tình trạng là học cũng chẳng vào. Vì điểm số nên nó mới cố gắng học thôi
Mặt bí xị, nó nhìn hắn
-Nhiều quá vậy? Lọc bớt nữa được không?
-Không được, tôi đã rút bớt nhiều lắm rồi. Cô mà không học gởi điểm về nhà lúc đó ba cô đọc được thì đừng có khóc!
Mặc cho hắn hù dọa, dù sao thì ba nó cũng biết về cái “tiền sử môn văn” của nó. Ông không yêu cầu nó điểm cao ở môn văn, chỉ cần 6,5 là vừa lòng rồi. Điểm văn của nó chỉ nằm ở hàng trung bình, văn viết thì như con nít cấp 1. Cái số nó vậy thì bây giờ chỉ biết học thôi.
Để cho nó với đống bài dài cả cây số, hắn lại thản nhiên nằm trên giường nó và rút điện thoại ra chơi để đốt thời gian.
-Tên kia, sao anh nằm trên giường tôi. Về phòng anh mà nằm, ở đây làm gì? Đi học bài đi
-Tôi thông minh sẵn rồi, không cần học. Tôi thích ở đây để canh chừng cô học biết chưa? Qua đêm nay cô phải thuộc hai bài văn đấy! Không nói nhiều đâu!
Dứt câu hắn liền rút dây phone ra đeo vào để nghe nhạc, còn có nó thì cằn nhằn được một lát. Đành thở dài ngồi học, một bài văn phân tích dài đến tận 2,3 trang A4, nhìn dòng chữ m