XtGem Forum catalog
Bí Mật Tình Yêu Phố Angel

Bí Mật Tình Yêu Phố Angel

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3214780

Bình chọn: 9.5.00/10/1478 lượt.

>
“Đúng rồi, cậu không phải tự học buổi tối hả ?”

“…”

Đến bây giờ tôi đã hiểu thế nào là “tự biên tự diễn”. Nãy giờ trên đường đi chỉ có một mình tôi độc thoại, hắn cạy răng không nói nửa lời.

“Khụ khụ, khụ khụ… khụ khụ..”

Tôi thấy hắn có gì đó không ổn, mặt đỏ hơn so với ngày thường. hay là…

“Cô…” Thấy tôi đưa tay về phía hăn. Hắn giật mình.

“Yên lặng nào!’ Tôi đặt tay lên trán hắn. Nóng quá! Tên này đang bị sốt! Thế mà còn đưa áo khoác cho tôi mượn.

Triết Vũ lúng túng không biết làm thế nào, chỉ ngẩn người ra nhìn tôi, vì bị sốt cao nên đôi mắt màu cà phê có vằng lên tia máu đỏ…

Tôi lại nghĩ vẩn vơ gì thế này ? Tôi vỗ vào đầu mình!

“Trả áo cho cậu này…”

“Đi thôi! Sắp đến nơi rồi ! Cô không muốn tôi bị chết rét vô ích đấy chứ!”

Hắn nắm lấy tay tôi, dường như toàn bộ trọng tâm cơ thể đều dồn lên người tôi. Đây là lần đầu tiên một nam sinh bị sốt cao đến mức gần như mê sảng nắm tay tôi. Đây là lần đầu tiên tôi cầm tay một người con trai, lòng bàn tay nóng bỏng…



Cuối cùng cũng thoát khỏi trường Sùng Dương, tôi vội vàng cởi áo khoác để trùm lên người Lý Triết Vũ, ánh mắt cảm kích nhìn hắn. Biết cảm ơn thế nào đây ? Đúng rồi, tôi chợt nhớ ra thứ mà mẹ để trong ví của tôi! Lần đầu tiên tôi thầm cảm ơn cái tính lo xa của mẹ.

“Cô làm gì thế ?”

“Tìm thấy rồi1” Tôi chẳng đoái hoài gì đến câu hỏi của hắn, lục tung ví lên, lấy ra một vỉ thuốc. “Uống hai viên trước, đảm bảo có tác dụng!”

Nói dứt câu, tôi bóc vỉ thuốc, lấy hai viên thuốc đưa cho hắn.

“Uốn đi!” Ánh mắt hắn có vẻ ngờ vực, chẳng nhẽ tôi giống kẻ vong ơn phụ nghĩa lắm sao ?

“Không có nước…”

“Quên mất, cậu đợi chút…”

“Không cần đâu…” Hắn nhét thuốc vào mồm, mỉm cười nhìn tôi, rồi quay người bước đi.

Tôi vẫn còn đứng ngẩn tò te ở đó.

Mày tệ thật, Tô Hựu Tuệ. Chỉ có mỗi một nụ cười cũng khiến mày tim đập chân run. Mau đi về nhà làm một giấc thật đã, quên sạch chuyện tối nay đi! Bây giờ phải nghĩ kế sách cho vụ đại hội thể thao sắp tới.

Khổ nỗi những chuyện trùng hợp cứ liên tiếp phát sinh…

Tôi thở dài thườn thượt, quay người chuẩn bị đi về nhà. Chợt tôi nhìn thấy một người mà hiện tại tôi không muốn nhìn thấy nhất.

“Hi! Mời tôi đi uống một tách cà phê chứ ?”

“Có… có chuyện gì không ?” Tôi cố gắng nở một nụ cười thật thân thiện, như thể người trước mặt là con bạn thân con chấy cắn làm đôi.

“Chẳng có chuyện gì cả…” Tên Kim Nguyệt Dạ đứng đối diện tôi trong Happy House, nở nụ cười kiểu ác ma đội lốt thiên sứ, tay bấm lia lịa di động, chẳng hiểu đang nghĩ gì.

Thằng cha này lại bày trò gì đây ? Tôi vừa chia tay Lý Triết Vũ thì bị hắn lôi xềnh xệch đến đây. Chẳng lẽ hắn tình cờ nhìn thấy tôi và Lý Triết Vũ bước ra từ ổng trường Sùng Dương ? Hoặc cũng có thể là hắn theo dõi tôi ?

Tôi cảng giác cao độ, nhìn chăm chú tên “cười nụ giấu dao” trước mặt! Tô Hựu Tuệ, mày đừng bị hắn làm cho lung lạc, bình tĩnh nào, xem hắn định giở trò mèo gì ?

“Hơ hơ, Tô Hựu Tuệ đáng yêu quá ! Coi nè…” Kim Nguyệt Dạ giơ di động lên, cười nhăn nhở.

“Bạn Kim, phiền bạn xóa ngay bức hình đó đi!” Thằng cha này lúc nào cũng đem mấy bức hình đó ra dọa tôi.

“Được thôi, đương nhiên có thể được !” Kim Nguyệt Dạ vừa nói vừa nháy mắt với tôi. “Nhưng mấy bức ảnh đáng yêu này bị xóa hết, tôi tiếc đứt ruột à, nên cô phải làm ba việc này cho tôi xem như bồi thường thiệt hại. Mỗi lần hoàn thành một việc, tôi sẽ xóa một hình!”

Hừ, tôi thừa biết làm gì có chuyện hắn buông tha dễ dàng như thế. Nếu đây không phải là nơi công cộng, tôi đã vung tay cho hắn xơi mấy đấm vào mặt. Cùng là con người cả, sao hắn và Lý Triết Vũ lại khác xa nhau thế ?

“Bạn Kim Nguyệt Dạ, phải làm thế mới được sao ?” Tôi tiếp tục cười tươi rói, nụ cười thắm thiết thế này chắc cũng phải có chút ít tác dụng.

Tên Kim Nguyệt Dạ mặt mày tỉnh bơ, mỉm cười gật đầu.

“Chắc chắn chứ ?” Tôi cười…

“Ừ!”

“Nhất định phải thế ?” Tôi tiếp tục cười…

“Ừ!”

“Sau khi làm xong ba việc này, cậu phải xóa hết ảnh! Không được làm khó tôi nữa!” Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt đang nở nụ cười khó hiểu của hắn. Kim Nguyệt Dạ, ta sẽ nhớ ngày hôm nay!

“Vậy thì phiền cô nhé!” Kim Nguyệt Dạ chìa ra một tờ giấy.

Cái khỉ mốc gì thế này ? Tôi hằn học liếc xéo hắn, cầm lấy tờ giấy…

5 giờ sáng: Đi đưa sữa tươi, báo.

12 giờ sáng: Đưa hàng cho cửa hàng bánh kem Rossa

17 giờ chiều: Làm phục vụ ở Hppay House

22 giờ tối: Phụ bếp ở quán bar Prince

“Cái… cái gì thế này ?” Mắt tôi trợn kên như ếch ộp.

“Ai chà, Hựu Tuệ lúc này trông đáng yêu ghê!” Thằng cha đó dí sát mặt về phía tôi. “Cô đừng hòng chạy thoát!”

“Cậu nói gì ?” Cái gì mà đừng hòng chạy thoát ? Tôi ngước đầu lên, đối diện với khuôn mặt đi