80s toys - Atari. I still have
Bí Mật Phù Thủy

Bí Mật Phù Thủy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329042

Bình chọn: 8.00/10/904 lượt.

cả đêm nó đã tựa đầu vào vai hắn, cứ
thế ngủ đến giờ. Nó quay sang nhìn hắn, khẽ giật mình khi thấy hắn nhìn
nó chằm chằm. Nó lắp bắp:

– Anh… anh… thức rồi à?

Hắn gật đầu, đưa mắt nhìn lên mặt trời đang nhìn lên cao:

– Trước em một chút.

Nó khẽ gật đầu, cúi mặt nhìn đất.

Không khí lúc này thật căng thẳng với nó. Chẳng biết sao nó thấy bối rối, có cảm giác gì đó rất lạ, không thể gọi tên.

Cả hai im lặng, giữ cho mình một khoảng suy nghĩ riêng.

Rồi đột nhiên, hắn đứng dậy. Nó ngơ ngác nhìn theo hắn. Dưới ánh mặt
trời yếu ớt, hắn trông hệt như một thiên sứ, tỏa ra ánh hào quang hút
hồn của nó, khiến nó không thể rời mắt dù chỉ một chút.

Hắn nhìn nó, đưa một tay ra trước mặt nó tỏ ý kéo nó đứng lên:

– Về thôi.

Nó hơi ngẩng người nhưng rồi nó lại nghĩ nếu mọi người thức dậy không thấy nó và hắn, mọi người mà biết nó và hắn ở cùng nhau cả đêm chắc sẽ
có thêm nhiều rắc rối. Nghĩ vậy, nó nhẹ nhàng gật đầu, đưa một tay nắm
lấy bàn tay đang chìa ra của hắn rồi đứng dậy.

Hắn vẫn giữ chặt tay nó, lồng những ngón tay của mình xen vào những ngón tay của nó, siết chặt.

Rồi, cả hai cùng dịch chuyển trở về trại của mình.

Trong trại, anh, Saphia, Gin và Kai vẫn còn đang ngủ. Nó bước đi thật nhẹ nhàng, cố gắng không làm họ thức giấc.

Còn hắn vẫn rất bình thản, dửng dưng bỏ tay vào túi đi thẳng ra ngoài. Chắc là để làm VSCN.

Nó nhìn theo bóng lưng của hắn, không hiểu sao trên môi lại bất giác nở ra một nụ cười.

Saphia ngồi dậy, dụi dụi hai mắt, ngáp nhẹ một cái, giọng còn ngái ngủ:

– Ryu, cậu dậy sớm nhỉ? Mà cậu đang cười gì vậy???

Trước câu hỏi của Saphia, nụ cười của nó bị dập tắt thay vào đó là khuôn mặt đỏ bừng cùng dáng vẻ đầy bối rối:

– Mình… mình…

Không biết phải giải thích thế nào, nó đành quay sang đánh trống lảng:

– À… Mình… mình làm cậu thức giấc sao Saphia?

Saphia khẽ cười, lắc đầu:

– Không có đầu. Thôi, tụi mình đi làm VSCN.

Nó gật đầu, vui vẻ đi cùng Saphia.

Khi nó và Saphia trở lại, mọi người đều đã thức giấc.

Ăn sáng xong xuôi, như thường lệ, họ cùng nhau tập trung tại vị trí cũ. Không khí hôm nay vẫn như mọi khi, vẫn ồn ào, náo nhiệt.

Thầy hiệu trưởng đứng ở trên cao, khuôn mặt rạng rỡ:

– Các em chú ý.

Không khí rôm rả, náo nhiệt đầy xôn xao vừa rồi đã hoàn toàn biến
mất, thay vào đó là một sự im lặng đến kì lạ. Ai cũng mong chờ muốn biết hôm nay lại có thêm hoạt động gì.

Thầy hiệu trưởng vẫn giữ trạng thái cực kì vui vẻ tiếp lời:

– Hôm nay là ngày cuối cùng của buổi cắm trại. Các em được phép đi chơi tự do trong khu vực hòn đảo này.

Tất cả học viên reo hò, tâm trạng đầy hân hoan.

Khẽ nở nụ cười, thầy hiệu trưởng lại tiếp tục:

– Nhưng các em lưu ý. Dù các em có đi chơi ở đâu hay vui vẻ như thế
nào thì đến giờ nghỉ trưa nhất định phải tập trung lại ở đây để chuẩn bị sẵn sàng, khởi hành về lại Witchard.

Rồi thầy hiệu trưởng kết thúc:

– Được rồi, các em có thể đi chơi tự do.

Lời thầy vừa dứt, các học viên đã nháo nhào, ai cũng nô nức, hồ hởi, sẵn sàng đi chơi.

Rất nhiều học viên vây lại xung quanh nhóm nó, chỗ nó, anh, hắn, Saphia, Gin và Kai đang đứng, giọng nói đầy hứng khởi:

– Hoàng tử Yun à, anh đi chơi chung với tụi em nhé!!!

– Hoàng tử Ren à, xin anh cùng đi với chúng em!!!

– Saphia, mình muốn được đi chơi với bạn!!!

– Gin à, đi chơi với mình nhé!!!

– Anh Kai, anh Kai, hãy đi chơi cùng em một buổi hôm nay thôi!!!

– Ryu, cậu đi chơi cùng mình nhé!!!

Từng lời mời cứ lần lượt được thốt lên mà hai người nhận được nhiều lời mời nhất không ai khác là anh và hắn.

Nó thở dài ngao ngán, đông người thì vui thật đấy nhưng như thế này thì nó không thích chút nào.

Khẽ búng tay, nó vụt biến mất trong đám đông, nó thích yên tĩnh hơn.

Tuy nhiên, sự biến mất của nó cũng không có nhiều người biết bởi hiện tại đang rất đông người, đã vậy lại còn chen sát lại, không khí cực kì
ngột ngạt.

Saphia, Gin, Kai lúc này cảm thấy không thoải mái. Anh cố gắng ra sức từ chối nhưng không có chút tác dụng với đám đông này, nên cảm thấy mệt mỏi. Còn về phần hắn, hắn đang rất bực bội khi phải chịu đừng như thế
này, nhưng hắn còn bực bội hơn nữa khi nghĩ nó cũng đang trong tình
trạng hệt như mình.

Không thể cứ chịu đựng như thế này được nữa, ánh mắt hắn trở nên sắc
lạnh, hàn khí tỏa ra dày đặc. Hắn lạnh giọng nhưng trong giọng nói đó
đầy sự bực tức xem lẫn đe dọa:

– Biến.

Không khí trở nên ngưng đọng, im lặng đến đáng sợ.

Đám đông đã không còn như trước nữa mà im phăng phắc, đứng tại chỗ.

Anh, Saphia, Gin và Kai thở phào nhẹ nhõm. Bình thường họ chẳng thích hắn như vậy nhưng lúc này thì hoàn toàn cảm ơn hắn. Nếu hắn không lạnh
lùng như vậy thì chắc chắn họ sẽ k